Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi vẫn loanh quanh trong phòng tìm mèo. Căn hộ một tầng một hộ, vốn an toàn, nhưng sự im lặng này… lạ.
Mèo nhà tôi, bình thường chỉ cần tôi mở cửa là lao ra cọ chân, vậy mà hôm nay không thấy đâu.
– Hay nó đang trốn vì sợ anh? – tôi nghiêng đầu.
– Tôi không nuôi mèo, nhưng hàng xóm có một con, thỉnh thoảng tôi vuốt nó. – Trần Dật nhún vai.
Anh tự kiểm tra mùi trên người, còn tôi thì… vô thức ghé sát, hít một hơi. Không mùi mèo, chỉ thoang thoảng hương bánh gạo nếp.
– Anh ăn bánh gạo nếp nhân đậu đỏ đúng không? – tôi hỏi.
Anh khẽ cười:
– Cái này cô cũng đoán ra à?
Tôi nhún vai, môi cong:
– Dân sành ăn và đồ ăn có mối liên kết đặc biệt.
Chúng tôi chưa kịp nói thêm thì ánh mắt tôi lướt về phía bàn trà… tim lập tức hụt một nhịp.
Tập tiền mặt tôi để đè lên gói mì ly đã biến mất.
Tôi đứng sững, rồi xoay người nhìn thẳng vào anh:
– Có thể trong nhà đang có người.
Anh im lặng nửa giây, rồi nghiêm mặt lấy điện thoại báo đồng nghiệp, ánh mắt cảnh giác hẳn.
– Tại sao để tiền trên bàn? – giọng anh có chút bất lực.
– Không để thì làm sao phát hiện mất? – tôi chống nạnh, nhưng lòng đã hơi run.
Anh bước tới, hạ giọng:
– Đi theo tôi, ra ngoài ngay.
Tôi chần chừ một thoáng, rồi nảy ra một ý điên rồ. Trong đầu tôi vang lên hai chữ “diễn xuất”.
Tôi lao tới bá vai bá cổ anh, áp sát như một đôi tình nhân, thậm chí còn nũng nịu:
– Anh lâu rồi không ở bên em… hôm nay không cho anh đi đâu hết.
Anh hơi khựng, nhưng phản xạ nhanh. Tay vòng qua vai tôi, nửa che chở, nửa dắt ra cửa:
– Được rồi, đi cùng anh.
Cửa đóng lại, tôi mới thở phào. Xuống sảnh, anh đứng chắn ở lối lên cầu thang, mắt quan sát, giọng trầm:
– Em ra xe, khóa cửa lại, tôi sẽ đứng nhìn cho đến khi em vào an toàn.
Tôi nhận chìa khóa, vừa bước ra cửa kính thì chợt khựng lại.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối của công trường sửa điện, cạnh xe anh có một bóng đen đang ngồi thụp xuống.
– Trần Dật… – tôi quay đầu gọi, nhưng chưa kịp nói hết, bóng đen đó lao thẳng về phía tôi với tốc độ khủng khiếp.
– Á!!! – tôi hét, chạy về phía anh. Anh dang tay đón, ôm gọn tôi vào ngực.
– Có chuyện gì?
– Nó… nó lao tới đây! – tôi run rẩy.
Anh quay lại… và thấy một con Husky to gần bằng nửa người tôi, đang nhảy nhót quanh chân, vẫy đuôi.
Tôi chết lặng.
– Ai thả chó không buộc dây thế này hả?!
Anh nhịn cười đến run vai. Tôi còn chưa kịp buông ra thì phía sau vang lên tiếng gọi:
– Trần Dật! – đội trưởng cùng mấy đồng nghiệp đang bước lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cảnh chúng tôi ôm nhau sát rạt.
Mặt tôi nóng ran, muốn chui xuống đất.
Cảnh sát nhanh chóng kiểm tra căn hộ. Đúng như dự đoán, có dấu hiệu bị đột nhập.
Khóa cửa bị mở tinh vi, đồ đạc trong nhà lục lọi, nhưng thủ phạm đã bỏ đi.
Khả năng cao là kẻ cướp mà Trần Dật truy tìm hôm trước.
Ngồi trong đồn lấy lời khai, tôi lơ đãng nhìn gói tương cà trên bàn.
– Anh lấy ở đâu vậy? – tôi hỏi.
– Căng-tin. Em quan sát kém thật. – Anh gõ nhẹ trán tôi.
Tôi cười, chấm một miếng sủi cảo vào tương cà, đưa lên miệng anh:
– Nếm thử đi, nhân cà rốt với sốt cà chua là chuẩn vị.
– Không ăn. – Anh lắc đầu.
– Một miếng thôi mà. – Tôi nài.
Anh miễn cưỡng cắn, nhai chậm, rồi nhăn mặt:
– Không ngon.
Tôi hừ một tiếng:
– Không ngon mà vẫn ăn miếng thứ hai, miệng cứng lòng mềm ghê.
Anh cười nhẹ, đôi mắt sáng lên, nhưng không nói gì.
Khi lời khai xong, tôi định bắt taxi về khách sạn ở tạm. Anh ngồi tựa ghế, nghiêng đầu nhìn tôi:
– Ngày mai tôi đưa em về thay khóa.
Tôi gật đầu. Đang định đứng dậy thì anh bỗng hạ giọng, nửa trêu nửa thật:
– Gọi tên tôi đi. Cứ “cảnh sát Trần” nghe như đang mắng tôi vậy.
Tôi ghé sát, giọng mềm mại:
– Ai nói là mắng? Cũng có thể là… tỏ ý thích.
Anh hơi nhướng mày, khóe môi cong lên. Cái nhìn sâu thẳm ấy khiến tôi nhất thời… quên cả thở.