Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Tần Khinh Vũ:
“Ba mẹ mời chúng ta ăn tối. Em đi cùng tôi.”
Chúng tôi đến nhà hàng sang trọng, nơi cả gia đình anh đã ngồi sẵn.
Không khí ngay từ đầu đã lạnh hơn điều hòa.
Mẹ anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quý phái, nhưng ánh mắt lại như soi thấu từng cử động của tôi.
Cha anh không vòng vo:
“Lan, chuyện báo chí những ngày qua, con biết ảnh hưởng thế nào tới hình ảnh Tần thị rồi chứ?”
Tôi khẽ gật:
“Cháu biết… và cháu xin lỗi vì đã làm phiền.”
Ông ngắt lời:
“Chuyện này không phải xin lỗi là xong. Gia đình chúng ta không thể để truyền thông xâu xé mãi. Nếu con rời khỏi Khinh Vũ, mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.”
Tôi sững người.
Tần Khinh Vũ lập tức phản ứng:
“Ba, chuyện của con và cô ấy, con sẽ tự quyết định.”
Nhưng giọng ông đanh lại:
“Con quyết định? Vậy con chọn cô ấy, hay chọn sự nghiệp mà con đã xây dựng bao năm?”
Câu hỏi như một nhát dao chém xuống.
Tôi nhìn sang anh, thấy đôi mắt anh đầy giận dữ nhưng cũng thoáng hiện sự căng thẳng chưa từng có.
Đêm hôm đó, tôi gần như không ngủ.
Những lời cha anh nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Tôi biết anh sẽ chọn tôi, nhưng cái giá phải trả… là cả sự nghiệp và danh tiếng anh đã gầy dựng.
Sáng sớm, tôi để lại trên bàn làm việc của anh một phong bì nhỏ — bên trong là thẻ ra vào công ty và một mảnh giấy:
“Đừng tìm em. Em không muốn anh vì em mà mất tất cả.”
Tôi rời đi trước khi anh đến, cố bước nhanh, bởi tôi biết nếu chậm một giây thôi… tôi sẽ quay đầu lại.