Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ mơ hồ.
Mở mắt ra, tôi thấy căn phòng lạ lẫm… rồi mới nhớ mình đang ở nhà Tần Khinh Vũ.
Ánh sáng sớm len qua rèm cửa, mùi cà phê thoang thoảng từ đâu đó.
Tôi bước ra khỏi phòng, vẫn mặc chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình của anh.
Chỉ vừa mở cửa đã nghe một giọng nữ vang lên từ sảnh:
“Chào tổng giám đốc, tôi mang tài liệu gấp… Ủa?”
Cô trợ lý đứng sững, ánh mắt lia từ tôi sang Tần Khinh Vũ đang thong thả rót cà phê.
Không khí đột nhiên đóng băng đúng 3 giây.
“Tôi… tôi đến không đúng lúc sao?” – Cô ta cố nén nụ cười, nhưng giọng lại chứa đầy hàm ý.
Tôi lập tức lùi vào sau cánh cửa, mặt nóng ran.
Đáng lẽ tôi phải đợi anh ra ngoài trước mới dám rời phòng…
Tần Khinh Vũ chẳng buồn giải thích, chỉ nhận tài liệu, ký nhanh vài chỗ rồi bảo:
“Cảm ơn. Chuyện sáng nay, tôi sẽ tự thông báo với mọi người.”
Tôi nghe mà giật thót – thông báo? thông báo gì?
Chưa tới trưa, toàn bộ công ty đã “nổ tung” với tin:
“Sáng nay, trợ lý nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi của sếp trong nhà anh ấy!”
Tất nhiên, không ai cần giải thích “cô gái” đó là ai.
Điều khiến tôi bối rối hơn là vào cuộc họp chiều, Tần Khinh Vũ mở miệng trước toàn bộ ban lãnh đạo:
“Về chuyện đồn đoán mấy hôm nay… tôi xác nhận. Cô Lâm Lan là bạn gái tôi. Đề nghị mọi người tôn trọng cô ấy.”
Tôi suýt đánh rơi bút.
Bạn gái? Anh ta không định hỏi ý kiến trước à?
Tan họp, tôi kéo anh ra ngoài hành lang:
“Anh… tại sao lại nói vậy trước mọi người?”
Anh đáp tỉnh bơ:
“Để cắt hết tin đồn. Và… đó là sự thật.”
Tôi mở miệng định phản bác, nhưng ánh mắt anh quá thẳng thắn, đến mức lời lẽ mắc lại trong cổ họng.
Trên đường về, tôi lặng im nhìn mưa ngoài cửa xe.
Có lẽ mình nên thấy tức giận vì bị “ép” công khai.
Nhưng sâu trong lòng, lại có một thứ gì đó… ấm áp và nguy hiểm đang lớn dần.