Chương 6 : Tai nạn đầy bất ngờ

Tối hôm đó, công ty tổ chức tiệc ký kết hợp đồng với đối tác lớn.
Nhân viên đều ăn mặc chỉnh tề, còn tôi thì chỉ mặc chiếc váy công sở bình thường, nghĩ bụng mình chỉ phụ trách đứng quầy lễ tân thôi.

Nhưng vừa tới hội trường, một bàn tay quen thuộc nắm lấy cổ tay tôi.
“Tới đây.” – Giọng trầm thấp vang ngay bên tai.

Tôi ngẩng lên, thấy Tần Khinh Vũ mặc vest đen, cà vạt xám, khuôn mặt đẹp trai tới mức ánh đèn cũng phải ghen tị.
“Anh làm gì thế? Tôi còn phải—”

“Đêm nay, em là bạn gái tôi.” – Anh nói chắc nịch, không để tôi phản kháng, kéo thẳng về phía khu vực VIP.


Ánh mắt mọi người lập tức dồn về.
Một vài nhân viên thì thào:
“Trời, cô ấy là ai thế?”
“Hình như… nhân viên phòng hành chính mà?”

Tôi muốn chui xuống đất.
Tần Khinh Vũ lại ung dung khoác tay tôi, còn cúi xuống thì thầm:
“Cười đi, đừng để họ nghi ngờ.”

Tôi cố gượng cười.
Không ngờ anh lại cúi sát hơn, gần đến mức má tôi chạm nhẹ vào quai hàm anh.
Tiếng tách vang lên – nhiếp ảnh gia đã kịp ghi lại khoảnh khắc “tình bể bình” đó.


Giữa bữa tiệc, khi tôi lùi ra định tìm góc khuất trốn bớt, bất ngờ một nhân viên phục vụ trượt chân.
Ly rượu đỏ trên khay chao thẳng về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp né, một lực mạnh kéo tôi vào lồng ngực rắn chắc.
“Cẩn thận.” – Giọng anh vang lên ngay bên tai.

Rượu đỏ đổ ào xuống vai anh, vết loang thấm cả áo sơ mi trắng, nhưng… tôi thì nguyên vẹn.

Cả hội trường xôn xao.
Ai cũng thấy tổng giám đốc Tần ôm chặt một cô gái, áo anh ướt sũng, gương mặt lại trông… không hề khó chịu, thậm chí còn cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt dịu lại hiếm thấy.


Khi mọi người tản ra, anh kéo tôi ra hành lang phía sau, cởi áo vest, giọng bình thản:
“Ướt lạnh, lau đi.”

Tôi ngập ngừng:
“Anh… bị dính nhiều quá.”

Anh cúi đầu, mắt ánh lên tia cười:
“Lo cho tôi à?”

Tôi vội quay mặt đi: “Không. Chỉ… thấy phiền vì anh ướt như vậy.”

Anh nhún vai, bước lại gần hơn, thì thầm:
“Em đang diễn tốt hơn tôi tưởng. Nhưng nhớ… vai này chưa kết thúc đâu.”

Tim tôi lại đập nhanh hơn mức cho phép.