Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Tôi ngồi trên ghế sofa mềm như bông, nhưng tâm trạng thì căng như dây đàn.
Xung quanh, bảy cặp mắt họ Tống cứ như tia laser quét tới quét lui.
Trên bàn, mấy hộp vàng sáng chói muốn mù mắt.
Tôi cố nuốt miếng bánh ngọt trước mặt – bánh rất ngon, nhưng miệng đắng nghét.
“Tiểu thư, con thích kiểu nhẫn nào? Kim cương bao nhiêu carat cũng có.” – Một cô họ hàng cười dịu dàng.
Tôi hoảng hồn: “À… cháu không… thật ra cháu—”
“Không cần gấp, mai chúng ta đi xem, cả lễ phục cưới nữa.” – Một bác gái khác tiếp lời.
Tôi: “…”
Khoan, ai cho phép nhảy thẳng sang cưới hỏi thế này?!
Tôi nghiêng người thì thầm với Tần Khinh Vũ:
“Anh nói thật cho tôi biết, chuyện này là sao?”
Anh nhấp ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên như đang họp:
“Gia đình tôi… hơi nhiệt tình. Họ muốn tôi sớm ổn định.”
Tôi trợn mắt: “Ổn định liên quan gì tới tôi?”
Anh nhún vai:
“Vì hôm qua họ thấy video.”
Tôi chết lặng.
“Cái video đó là trò đùa! Anh không biết giải thích à?!”
“Có. Nhưng họ bảo… trông chúng ta hợp.” – Anh liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi nghiến răng: “Vậy thì giờ anh nói rõ đi, tôi không—”
Chưa kịp dứt câu, phu nhân chủ tịch đã vỗ tay:
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Mai mẹ sẽ cho người đưa thiệp đính hôn.”
Tôi suýt phun trà.
Trên đường về, tôi trút hết bức xúc:
“Tôi không biết anh đang chơi trò gì, nhưng tôi không muốn dính tới nhà anh.”
Anh bật cười khẽ, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Yên tâm, tôi không ép. Nhưng… nếu em giúp tôi diễn tiếp, tôi sẽ giúp em một việc.”
Tôi cảnh giác: “Việc gì?”
“Xử lý trưởng phòng Tàng.” – Anh nói chậm rãi, khóe môi cong lên – “Người mà em ghét nhất ở công ty.”
Tôi im lặng.
Chết tiệt, đây chính là kiểu giao dịch nguy hiểm trong tiểu thuyết mà tôi từng đọc.
Nhưng… nghĩ tới cảnh trưởng phòng Tàng hất mặt ra lệnh mỗi ngày, lòng tôi bỗng dao động.
Tần Khinh Vũ thấy tôi chưa trả lời, chỉ mỉm cười:
“Không cần vội. Em sẽ sớm nhận ra… chúng ta vốn cùng một phe.”