Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Chiếc vali cũ in hình hoạt hình nằm tít bên trong, bị đè bởi mấy thùng giấy cũ kỹ. Tôi phải mất khá nhiều sức mới kéo được nó ra. Nặng trĩu. Phủ đầy bụi.
Thành Vĩ và Mai Hương đứng ở cửa phòng, nhìn tôi như nhìn một kẻ ăn mày.
“Mau lên, lấy xong thì cút.” – Thành Vĩ sốt ruột.
“Thật đấy, mùi ẩm mốc muốn xỉu.” – Mai Hương bịt mũi, nhăn mặt.
Tôi mở chiếc vali ra. Bên trong đúng là mấy món đồ cũ của tôi: sách giáo trình thời đại học, vài bộ quần áo cũ, mấy quyển album ảnh.
Tôi ngồi xuống, lật từng món. Trong album là ảnh tôi và Thành Vĩ hồi còn sinh viên – ngây ngô, cười vô tư không chút toan tính. Anh ta đi đôi giày thể thao mà tôi từng tích cóp từng đồng mua tặng. Phông nền là sân bóng rổ trường cũ, đơn sơ mà thân thuộc.
Tôi nhặt quyển Nguyên lý thiết kế nội thất dày cộp lên, lật thử vài trang. Giữa những trang giấy, kẹp vài tờ bản vẽ phác họa đã ố vàng – là những bản thảo tôi từng luyện vẽ năm xưa.
“Còn giữ mấy thứ rác này làm gì?” – Thành Vĩ cười khẩy. – “Biết tiếc quá khứ à? Đáng tiếc là, vô dụng rồi.”
“Thành ca, anh nhìn chị ta xem, tội nghiệp chưa kìa.” – Mai Hương cũng cười theo.
Tôi không để ý đến bọn họ. Ngón tay lướt qua từng trang sách. Chạm phải một vật nhỏ, cứng – nằm lọt trong phần gáy sách.
Một chiếc USB. Cỡ bằng móng tay. Màu bạc.
Tôi lặng người.
Tôi về phòng, cắm chiếc USB vào laptop. Cửa sổ hiện lên vài thư mục. Bên trong là hàng loạt tập tin, ảnh và ghi âm.
Một tệp tài liệu kế toán, chi tiết các giao dịch chuyển khoản lắt léo: Thành Vĩ dùng tiền công ty – hoặc tiền mờ ám nào đó – chuyển sang tài khoản công ty đứng tên Mai Hương, rồi lại thông qua công ty này để mua nhà, và cuối cùng là sang tên chính anh ta?
Chuyển tay. Rửa tiền?
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi kéo tiếp. Có thứ còn tàn nhẫn hơn.
Một thư mục chứa vài tấm ảnh. Là ảnh Thành Vĩ và Mai Hương. Trên giường cưới của tôi và anh ta.
Ảnh không che. Không thể nhìn nổi.
Dòng thời gian đóng dấu: một năm trước.
Hóa ra, bọn họ đã lén lút từ rất sớm.
Dạ dày tôi lộn lên. Tôi cố nuốt cơn buồn nôn.
Tập tin cuối cùng là một đoạn ghi âm.
Tôi bấm mở.
Tiếng ồn ào vọng lên – dường như đang ở trong một hội sở nào đó. Rồi giọng Thành Vĩ vang lên, lẫn trong men rượu và vẻ đắc ý:
“…Hạ Anh? Hơ, con đàn bà ngu ngốc! Ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi còn không đi làm, ăn của tôi, uống của tôi, mà đòi chia tài sản? Nằm mơ!”
Một giọng đàn ông khác bật cười, phụ họa:
“Thành ca cao tay thật! Căn hộ ở Vân Tập Uyển đó, bà chị đâu biết gì đúng không?”
“Cô ta biết cái rắm!” – Thành Vĩ phá lên cười. – “Tôi đề phòng từ sớm rồi! Tiền đi qua tài khoản ngầm, sạch sẽ! Dù có làm ầm lên cũng chẳng làm gì được! Hợp đồng tiền hôn nhân đã trói chết cô ta! Mà cha cô ta còn thiếu tôi tiền nữa cơ mà! Muốn cãi à? Tôi cho chết luôn!”
“Vẫn là Thành ca tính trước mọi thứ! Cô Mai Hương đúng là có phúc!”
“Tất nhiên rồi! Tôi mà tống được con bà già kia ra…”
Tôi rút USB ra, tay lạnh ngắt.
Từng câu nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi.
Không chỉ là phản bội. Không chỉ là dối trá.
Là cố ý hủy diệt.