Chương 1 : Giấy ly hôn

Anh ta đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy về phía tôi.

“Cô ký đi.”

Điều hòa trong quán cà phê bật lạnh buốt. Mép giấy hơi cong lên như một mảnh băng. Trên đầu tờ giấy là dòng chữ in đậm nổi bật: “Đơn ly hôn”. Bên dưới là chi chít những dòng chữ nhỏ li ti, lạnh lẽo như chính thái độ của người ngồi đối diện.

Tôi cầm lấy ly cà phê. Hơi nóng làm bỏng đầu ngón tay.

“Lý do?” – Tôi hỏi, giọng khàn khàn.

“Không còn tình cảm.” – Anh ta ngả người ra sau ghế, mắt liếc qua chiếc ba lô vải cũ kỹ của tôi. – “Hai năm nay, cô cũng đâu có đóng góp gì cho cái nhà này.”

Tôi nhìn thẳng vào gương mặt ấy – gương mặt tôi đã quen suốt bảy năm. Từ một chàng trai ngây ngô thời đại học, giờ đây đã trở thành người đàn ông với tóc chải bóng mượt, áo sơ mi phẳng phiu, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tính toán.

“Hạ Anh.” – Anh ta gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. – “Đừng làm ầm lên. Xe, nhà đều là tài sản trước hôn nhân. Công ty cũng do một tay tôi gầy dựng. Còn cô…”

Anh ta dừng lại, nở một nụ cười hờ hững.

“Cô ký vào đi. Nể tình cũ, tôi cho cô mười ngàn để bù đắp.”

“Mười ngàn?” – Tôi lặp lại.

“Ừ.” – Anh ta gật đầu, như thể mình đang rất rộng rãi. – “Đủ cho cô thuê chỗ ở, sống tạm một thời gian.”

Vị đắng của cà phê lan dần nơi đầu lưỡi. Tôi đặt ly xuống, đáy ly chạm mặt bàn kính phát ra một tiếng “cạch” lạnh tanh.

“Thành Vĩ, chúng ta kết hôn đã bảy năm.”

“Đúng. Bảy năm.” – Anh ta cướp lời, giọng có phần sốt ruột. – “Thì sao?”

“Ly hôn thì tôi đồng ý.” – Tôi nói từng chữ rõ ràng. – “Nhưng bản thỏa thuận này, tôi không ký.”

“Cái gì?!”

“Ra tòa giải quyết.” – Tôi ném cây bút trở lại bàn. Tiếng “cạch” vang lên khô khốc.

Nét mặt đắc ý trên gương mặt anh ta lập tức cứng lại.

“Hạ Anh! Cô điên rồi à?!” – Anh ta gầm lên, nhưng lập tức hạ thấp giọng. – “Muốn kiện tôi? Cô có tiền thuê luật sư không? Cô có đủ sức mà kéo dài vụ kiện không? Hợp đồng tiền hôn nhân là văn bản pháp lý đấy! Cô không được một xu nào đâu! Còn phải gánh thêm nợ của cha cô!”

“Đó là việc của tôi.”

Tôi đứng dậy, nhấc chiếc ba lô vải cũ lên.

“Còn nữa…” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. – “Mọi khoản chuyển tiền viện phí của cha tôi, tôi đều giữ lại. Là anh tự nguyện cho, hay là cho vay, để tòa phân xử.”

Anh ta ngẩn người. Rõ ràng, anh không ngờ tôi đã chuẩn bị sẵn.

“Cô… cô đã tính trước hết rồi?”

“Là anh ép tôi.”

Tôi cầm lấy tờ đơn ly hôn lạnh lẽo trên bàn. Ngay trước mặt anh ta.

“Xoẹt—”

Tôi xé đôi.

Rồi lại xé thêm một lần nữa.

Những mảnh giấy vụn bay vào ly cà phê trước mặt anh ta. Nước cà phê màu nâu đậm bắn lên, làm bẩn tay áo sơ mi trắng như tuyết của anh ta.

“Hạ Anh!!”

Tiếng gào giận dữ của anh ta bị chặn lại phía sau cánh cửa kính dày.

Tôi bước ra khỏi quán. Ánh nắng bên ngoài chói lòa. Tôi đứng giữa dòng người tấp nập, hít một hơi thật sâu.

Trong không khí có mùi khói xe…

Và mùi của tự do.

← Chương trước Chương sau →