Chương 4

Tôi cười suýt nghẹt thở khi thấy hắn hí hửng. Đúng là diễn sâu. Đến tôm hùm còn dị ứng, thế mà cứ bày đặt mơ mộng nhà lớn. Mấy người xung quanh bàn tán rôm rả:

“Tôi càng lúc càng thấy bà kia là mẹ bạn gái chứ không phải mẹ anh ta đâu.”
“Đông Vũ kiểu này mà mua nổi nhà lớn á?”

Tôi đang lướt điện thoại tìm quán ăn thì thấy hắn tái mét. Mẹ tôi liền lên tiếng:

“Chuyện ăn uống bàn sau đi, giờ phải đi làm thủ tục vay thế chấp đã.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm:

“À ha, còn việc đó nữa.”

Tôi ngẩng lên nhìn mẹ, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ… Vay thế chấp? Không phải là mua trả thẳng sao?

Hắn cũng nhíu mày:
– “Khoan đã, vay thế chấp?”

Mẹ tôi chớp mắt ngây thơ:
“Hử? Sao vậy? Không phải còn phải đi làm hồ sơ vay à?”

– “Vay gì cơ?” – hắn giật giọng.

“Căn này giá mười bốn triệu, mẹ mới thanh toán năm triệu tiền cọc, còn lại phải vay chín triệu chứ sao.”

Đông Vũ bật dậy, gào khản cả cổ:

– “Không phải nói là mua trả thẳng sao!!!”

Mẹ tôi nhíu mày, nhìn hắn rồi quay sang tôi, vẻ mặt vô tội:

“Không phải Thanh Y nói… cậu sẽ trả góp phần còn lại và lo luôn chi phí sửa sang sao?”

Bà còn vỗ vai hắn đầy dịu dàng:

“Mẹ tính rồi, lãi suất vay nhà đang giảm. Vay ba mươi năm, mỗi tháng chỉ cần trả bốn mươi sáu nghìn thôi, chưa tới năm mươi nghìn, chuyện nhỏ với con mà.”

– “Bốn mươi sáu nghìn!!! Mỗi tháng bốn mươi sáu nghìn!!!” – Hắn hét lên, hai mắt đỏ hoe, khiến ai có mặt cũng giật mình lùi lại vài bước.

Hắn nhìn tôi như thể tôi là quỷ dữ, rồi chồm tới, bóp chặt vai tôi:

– “Tôi biết rồi! Là cô!! Thanh Y!! Cô với mẹ cô gài bẫy tôi!!!”

Tôi hét lên:

– “Anh bị điên à?! Ai gài anh?!”

– “Nhà đứng tên tôi, tôi trả góp, sửa sang tôi lo. Câu đó không phải chính miệng cô nói à!!!”

– “Anh tưởng mẹ tôi định tặng không anh mười bốn triệu chắc?! Anh là ai hả?! Cứu mạng mẹ tôi à?! Anh mơ giữa ban ngày à!!!”

Hắn chết sững. Đúng, chỉ có người ảo tưởng cấp cao như hắn mới nghĩ ra nổi cái viễn cảnh lố bịch đó.

Im lặng vài giây, rồi hắn giật lấy hợp đồng mua nhà, xé nát thành từng mảnh. Giấy bay tán loạn giữa sảnh.

– “Tôi không lấy nữa! Tôi không mua nữa! Xé rồi! Không tính nữa!!!”

Mẹ tôi lùi lại vài bước, vẻ mặt rầu rĩ:

“Nhưng mà… tiền cọc thanh toán rồi, tận hai trăm nghìn đó. Số tiền này không được hoàn lại đúng không?”
– “Hay là… con trả lại mẹ hai trăm nghìn nhé?”

Tôi đứng kế bên há hốc mồm. Cao tay thật sự. Mẹ tôi đúng là cáo già thương trường.

– “Tôi… tôi lấy gì mà trả! Tôi không có nhiều tiền như vậy!” – hắn lắp bắp.

– “Các người đang tống tiền! Đang lừa đảo!! Tôi sẽ báo công an!!”

Hắn run lẩy bẩy, tay chỉ từng người bọn tôi, mắt long sòng sọc. Nhưng mẹ tôi không mảy may sợ hãi. Bà mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo:

“À, nghe con gái tôi nói lúc anh chìa tay xin năm trăm nghìn, giọng điệu nghe đường hoàng lắm mà. Giờ tụi tôi bảo anh trả lại hai trăm, đã thành tống tiền lừa đảo rồi hả?”

“Thú vị thật đấy.”

“Chỉ là yêu đương thôi mà, anh nghĩ cả nhà tôi phải phục vụ anh từ trên xuống dưới à?”

“Năm mươi nghìn chỉ là tiền tiêu vặt mỗi tháng của con gái tôi, còn với anh lại là gánh nặng không thể gánh nổi. Anh không tự nâng mình lên để xứng với nó, lại còn định hút máu, kéo nó xuống cùng tầng với anh?”

“Đông Vũ, là người trẻ, phải biết thân biết phận. Đừng mơ mộng viển vông thành phượng hoàng trên cành cao, cũng đừng dùng thứ mình không có để tô vẽ cho bản thân.”

“Cứ gọi công an đi. Hợp đồng mua là anh ký, xé cũng là anh xé. Chúng tôi livestream toàn bộ quy trình, để xem công an giải quyết sao nhé.”

Tôi quay đầu nhìn. Người tài xế vẫn đứng yên phía sau, camera trên ngực vẫn quay đều. Đông Vũ run rẩy, mở điện thoại – nhóm chat đang nổ tung. Hắn khuỵu xuống sàn.

Ngồi bệt, run như cầy sấy. Bất ngờ, hắn bò tới, túm lấy gấu váy tôi, nước mắt ròng ròng:

– “Thanh Y! Anh sai rồi! Anh không nên thèm khát tiền của ba mẹ em! Lúc đó anh quá mê tiền!”
– “Tại sao em chỉ cần nhẹ nhàng đã có năm trăm nghìn, còn anh lại phải vật vã kiếm từng đồng?!”

Bốp! – hắn tự tát mình một cái như lên đồng:

– “Anh sai rồi! Em cũng biết nhà anh như nào mà… Hai trăm nghìn đó, với anh là cả mạng sống!”

Tôi đứng im nhìn hắn vật vã dưới chân mình. Lòng lạnh tanh. Thật sự, đến giờ phút này, tôi cũng không còn giận – chỉ thấy thương hại.

← Chương trước Chương sau →