Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung“Còn gọi là anh giàu? Giá trà sữa tăng xíu là chắc sụp đổ tài chính luôn ấy.”
“Bảo hắn chuyển khoản cho tôi 5 triệu đi rồi tôi tin ổng giàu.”
Cõi mạng bắt đầu nổ tung sau story “trả full tiền – ôm trọn căn hộ” của Đông Vũ. Và tất nhiên, tôi bị chửi te tua.
May thay, một tài khoản tên “Aze” bất ngờ xoay chuyển cục diện:
“Ủa chứ Đông Vũ từng xin học bổng hỗ trợ tài chính mà? Nếu là rich kid thật thì chẳng phải chiếm suất của người khác à?”
Ngay lập tức có người hưởng ứng:
“Tôi từng thấy hắn ăn uống siêu tiết kiệm ở căn tin. Có mỗi lúc đi với bạn gái mới ăn món ngon, mà còn cà thẻ bạn gái nữa.”
“Rich kid mà keo như vậy á?”
Diễn đàn hỗn loạn. Tôi vừa thở phào thì nhận được cuộc gọi từ chính chủ.
– “Em bôi nhọ anh trên mạng để làm gì hả?!” – Giọng hắn gào vào tai tôi.
– “Cái gì? Tôi á?!”
– “Anh biết em khó chịu chuyện mẹ em mua nhà cho anh, nhưng có cần đem chuyện học bổng, thẻ cơm lên mạng không?!”
– “Ủa? Anh nghĩ mẹ tôi là máy rút tiền công cộng, còn tôi là thư ký riêng của anh hả?”
– “Nếu mẹ em chịu mua nhà thì tức là bà xem anh như người nhà rồi! Em làm vậy, mẹ em sẽ không vui đâu!”
Tôi cười khẩy: “Mẹ tôi không vui? Tôi mới là con gái của mẹ tôi đó anh!”
– “Con gái thì sao? Anh là con rể tương lai! Em cũng đâu có quyền kiểm soát tiền của mẹ em đúng không?!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì hắn gào tiếp: “Anh thật sự thất vọng về em! Em không hề mong anh tốt lên! Đừng nói chuyện nữa, em nên bình tĩnh lại đi!”
Rầm. Hắn cúp máy. Tôi gọi lại thì hiện lên dấu chấm than đỏ.
Hắn chặn tôi rồi.
Tôi hét lên giữa phòng ký túc. Bạn cùng phòng hoảng hồn thò đầu xuống, nhìn tôi như nhìn người bị ma nhập rồi lại chui vào chăn.
Sau đó, Đông Vũ bắt đầu “đổi đời”.
Hắn thường xuyên xuất hiện bên Tuyết Linh, mặc đồ hiệu, được mời ăn mời nhậu. Người bu quanh hắn đông lên gấp bội.
Còn tôi? Mỗi lần gặp, hắn chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi.
Cậu trai từng chân thành ngày nào giờ chẳng còn sót lại chút gì. Chỉ còn lại một tên hám danh, rỗng tuếch và tự mãn.
Tôi sốc. Không ngờ con người thay đổi nhanh đến vậy.
Mẹ nói:
“Không phải hắn thay đổi, mà là tiền làm lộ ra con người thật của hắn. Khi chưa có gì, muốn làm chuyện tồi tệ cũng không đủ sức. Nhưng khi có tiền, có điều kiện, bản chất thật sẽ tự nhiên hiện ra.”
“Mới chỉ đặt cọc đã đắc ý đến vậy. Nếu thật sự ký hợp đồng chính thức thì sao nữa?”
“Thanh Y, gặp chuyện mới biết người ta là ai. Nếu hắn biết tất cả chỉ là bong bóng hư ảo… con đoán hắn sẽ có biểu cảm gì?”
Tôi nhìn mẹ, toàn thân nổi da gà.
Quả nhiên là mẹ tôi – dày dạn thương trường, hiểu người còn sâu hơn biển. Tôi thầm tự hứa: Sau này, ai cũng có thể gây thù, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với mẹ tôi.
Ngày ký hợp đồng mua nhà đến.
Tối thứ Sáu, Đông Vũ gỡ chặn tôi và nhắn đúng một câu:
“Mai mấy giờ mẹ em đến đón anh?”
Tôi suýt phun nước. Ai cho anh quyền dùng mẹ tôi làm tài xế riêng vậy?
Mẹ chỉ cười:
“Muốn trời diệt ai, trước tiên sẽ khiến kẻ đó kiêu căng. Cứ để nó vênh váo lần cuối.”
Sáng sớm, mẹ đưa tôi đi trang điểm.
“Trang điểm cho con gái tôi thật đẹp. Hôm nay là ngày quan trọng.”
Tôi được khoác lên lớp make up tinh tế, váy đen MiuMiu tôn dáng, khí chất tiểu thư nhà giàu ngút trời. Xe hôm nay đổi sang G-Class, đậu thẳng cổng trường.
Tôi gọi mãi Đông Vũ mới ló ra. Hắn vừa thấy xe đã bước đi như đang chuẩn bị đăng cơ.
Đến xe, hắn kéo tay nắm cửa. Xe vẫn đứng im.
Hắn kéo thêm lần nữa. Không mở.
Gõ vào kính:
“Cửa bị khoá rồi!”
Mẹ tôi cố nín cười:
“Đông Vũ, cửa mở mà, dùng sức chút coi.”
Hắn giật mạnh một lần nữa…
Rầm! Ngã lăn ra đất.
Xung quanh bật cười. Có người còn rút điện thoại quay clip. Mặt hắn đỏ bừng, bật dậy, hét:
“Dì ơi! Cửa mở không được!!”
Mẹ tôi nén cười, hạ kính:
“Phải nhấn cái nút nhỏ này nè.” – Bà chỉ vào khe cạnh tay nắm.
Tài xế xuống, nhấn nhẹ – cửa bật ra.
Đông Vũ mặt tái mét, nhảy lên xe, đóng rầm một cái.
– “Sáng sớm bị ai cho ăn thuốc nổ à?” – Tôi liếc nhẹ.
Hắn trừng mắt nhìn tôi, nhưng có mẹ tôi ở đây, không dám quát tháo.
Tôi lạnh lùng quay đi, nhưng trong lòng thì vỗ tay rần rần: Diễn tiếp đi anh, xem mẹ tôi dằn mặt thế nào.
Đến trung tâm giao dịch. Quản lý mang hợp đồng ra, sắc mặt hắn mới khá hơn.
Hắn giật lấy bản hợp đồng, chẳng thèm xem kỹ – ký cái rẹt.
…Còn nữa.