Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Mẹ tôi nhắn tin cho Đông Vũ:
“Đông Vũ à, dì nghe Thanh Y kể chuyện hai đứa rồi.
Đừng giận con bé nha, nó nói nặng lời chỉ vì bực bội thôi. Là dì suy nghĩ chưa chu đáo. Hai đứa cũng nên có căn nhà riêng rồi.
Hay là cuối tuần dì đưa hai đứa đi xem nhà khác nhé, con rảnh không?”
Tôi giật lấy điện thoại.
“Mẹ điên rồi à?! Mua nhà thật hả?!“
Mẹ chỉ liếc tôi một cái:
“Im đi, lát nữa con sẽ hiểu.“
Cuối tuần, mẹ chở tôi đến trường. Chiếc Maybach dừng lại trước cổng. Khi thấy tôi ngồi băng ghế sau, Đông Vũ gần như nghẹt thở. Ánh mắt hắn ta đảo quanh tôi rồi dán chặt vào nội thất xe như muốn nuốt trọn. Ánh nhìn tham lam đến mức suýt ngưng tụ thành hình.
Xung quanh có người xì xào. Đông Vũ cố giữ bình tĩnh, ngẩng cao đầu bước lên xe. Mẹ tôi niềm nở:
“Đông Vũ, dì thấy căn hộ lần trước con dẫn Thanh Y đi xem hơi nhỏ. Giờ trẻ tụi con đều thích nhà rộng, ha. Dì dẫn đi xem cái này thử nha?“
Vừa nghe đến “căn lớn”, mắt hắn sáng rỡ. Tôi quay sang mẹ:
“Mẹ, có cần rộng vậy không?“
Đông Vũ nắm tay tôi:
“Dì nói đúng mà. Là do anh chưa nghĩ tới. Ở rộng vẫn thích hơn.“
Tôi giật tay lại, khoanh tay im lặng.
Chúng tôi đến một khu căn hộ cao cấp bên bờ sông. Từ lúc bước vào đã thấy đẳng cấp khác biệt. Quản lý đặt tay lên thiết bị cạnh cửa, đèn nhấp nháy rồi cửa bật mở.
“Căn này dùng khóa vân tay, bảo mật rất cao.“
Đông Vũ chưa từng thấy cảnh này, phấn khích chạy theo quản lý. Vài phút sau quay lại, ánh mắt long lanh:
“Thanh Y, ở đây tuyệt lắm. Anh thích cực. Còn em?“
Ngữ điệu hắn cứ như căn hộ này là của hắn rồi. Tôi nghiến răng.
Mẹ tôi cất lời:
“Đông Vũ, con ưng căn này hả?“
“Dạ ưng lắm dì ơi!“
“Vậy đi đặt cọc thôi.” – Mẹ tôi quay người bước đi.
Tôi đứng sững.
Cái gì?! Mẹ định làm thật hả?! Tôi cứ tưởng mẹ chỉ giả vờ để dằn mặt hắn!
Đông Vũ vội chạy theo, cười nịnh với mẹ tôi. Tôi kéo hắn ra một góc:
“Anh điên rồi à? Nhà to vậy hai đứa mình ở làm gì?“
Hắn chỉnh áo:
“Ở rộng thì sau này ba mẹ anh lên cũng có chỗ, rồi còn con cái, người giúp việc…“
Tôi hét lên:
“Anh biết căn này bao nhiêu tiền không?!“
Hắn bắt đầu cáu:
“Thì mẹ em trả mà! Chút tiền đó với nhà em có là gì đâu! Anh là người mua, mẹ em là người trả, em chỉ ở thôi mà làm gì dữ vậy?“
Hắn hất tay tôi ra rồi bỏ đi.
“Người ở thì đừng kêu”?
Anh tưởng mẹ tôi mua nhà tặng riêng cho anh chắc?!
Tôi bàng hoàng, lần đầu nhìn rõ bản chất thật sự của hắn: tham lam trơ trẽn, đến cả giả vờ khiêm tốn cũng không buồn làm nữa.
Tôi chạy theo, cố can mẹ nhưng bà đã đặt cọc xong. Mẹ tôi quay lại:
“Đông Vũ, lại đây ký tên nè.“
Hắn hí hửng ký phiếu đặt cọc, miệng cười không ngậm lại được.
“Hai tuần nữa sẽ ký hợp đồng nha.” – Quản lý tiễn chúng tôi ra xe.
Trên xe, hắn như ngồi trên đống lửa vì quá phấn khích. Tay siết chặt ống quần, các khớp trắng bệch. Xuống xe, hắn vẫy tay chào mẹ tôi, gật đầu qua loa với tôi rồi lao nhanh vào cổng trường.
Tôi quay sang mẹ:
“Mẹ, mẹ làm gì vậy trời?! Tiền đặt cọc cũng đặt, giấy mua cũng ký, chẳng phải mẹ đang dâng không cho hắn luôn sao?“
Mẹ chỉ cười, xoa đầu tôi:
“Có tiền thì cứ để người ta diễn tuồng đi con.“
Và đúng như mẹ nói.
Chưa đầy 30 phút sau khi tôi về đến nhà, mạng xã hội nổ tung. Đông Vũ đăng ảnh phiếu đặt cọc lên story:
“26 tuổi, trả full tiền, ôm trọn căn hộ siêu cấp.”
Group trường tôi xôn xao:
– “Trời ơi, Đông Vũ là rich kid ẩn danh à?!”
– “Má ơi, ảnh có tiền dữ vậy…”
– “Sáng nay tao thấy ảnh lên chiếc Maybach nè!”
– “Chẳng lẽ ảnh là người nhà tập đoàn họ…?”
Tôi cầm điện thoại, tay run lên. Đây chính là bộ mặt thật của hắn.
Tự nhận căn hộ là của mình.
Ngồi xe của mẹ tôi, giả vờ là con nhà tài phiệt.
Không một chút xấu hổ.