Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Từ nhỏ, ba mẹ tôi thường bảo:
“Sau này lấy chồng rồi thì khỏi lo cho ba mẹ. Đừng có quay về làm phiền.”
Tôi cứ ngỡ đó chỉ là cách thể hiện tình yêu… hơi vụng về. Tôi nghĩ họ thương tôi, không muốn tôi phải lo lắng, gánh nặng. Dù sao tôi – Thanh Mai – cũng là con một. Tôi chưa từng nghĩ họ lại đề phòng tôi như người dưng.
Cho đến hôm nay.
Tôi phát hiện mình trúng xổ số độc đắc một trăm triệu tệ. Sau thuế, còn lại tám mươi triệu. Một khoản tiền lớn như bánh bao nhân thịt rơi từ trời xuống, tôi vui đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phản ứng đầu tiên?
Tôi nghĩ ngay đến ba mẹ. Tôi muốn chia sẻ niềm vui này với họ. Trước khi nói ra, tôi tiện miệng hỏi:
“Ba mẹ ơi, nhà mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy ạ? Con—”
Chưa kịp nói nửa câu sau “—vừa trúng số…”, ba tôi đã lạnh giọng ngắt lời:
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
Ánh mắt ông nhìn tôi như thể tôi là kẻ gian đang dò xét gia sản. Tôi giật mình, lòng bắt đầu trĩu nặng.
Mẹ tôi thì phụ họa:
“Con gái hỏi mấy chuyện đó làm gì? Tiền tụi tao có bao nhiêu không đến lượt mày lo. Sau này có chết thì di sản cũng chẳng đến tay mày.”
Tôi vẫn cười, cố đùa cho qua:
“Trời, con là con gái duy nhất của ba mẹ mà. Không để lại cho con thì để cho ai?”
Nhưng mẹ tôi lại hắt thẳng cho tôi một gáo nước lạnh:
“Con gái gả đi là người ngoài. Tiền này tao để lại cho anh họ mày. Trong nhà phải có đàn ông mới là gốc rễ!”
Tôi chết lặng.
Tôi còn định mở lời, thì một cái tát trời giáng của ba tôi đập thẳng vào mặt. Tai tôi ù đi.
“Đồ bất hiếu! Hỏi tới hỏi lui, mày mong tao chết sớm phải không? Tao nói thẳng, một xu cũng đừng hòng lấy được!”
Tôi cố kìm nước mắt. Cắn môi chất vấn:
“Nếu đã thấy con gái vô dụng như vậy, sao ba mẹ không sinh thêm đứa con trai?”
Ba tôi sầm mặt, mẹ tôi nhìn ông một cái rồi vác cây cán bột đập thẳng vào lưng tôi. Đau rát như lửa đốt. Tôi co người lại, trốn vào góc bàn. Mẹ tôi chẳng chút thương xót:
“Ba mẹ nuôi mày lớn bằng này, giờ mày quay sang tính toán tài sản phải không?”
Tôi tức đến phát run, chạy về phòng khóa trái cửa. Bên ngoài, tiếng mắng vẫn dội vào:
“Đồ sao chổi!”
“Con gái vô dụng!”
“Cút cho khuất mắt!”
Từ nhỏ, tôi đã nghe họ lẩm bẩm:
“Giá mà con là con trai thì tốt biết mấy…”
Tôi tưởng rằng thời gian đã khiến họ nguôi ngoai. Nhưng tôi sai rồi.
Tôi nhìn số dư 80 triệu tệ trong tài khoản. Cắn chặt môi.
Tôi quyết định: Không nói với họ một lời nào.
Hôm sau, họ gọi anh họ Minh Hưng và dì Bích đến. Nói sẽ sang tên căn nhà hiện tại cho Minh Hưng làm nhà tân hôn.
“Ba mẹ cho anh ấy nhà rồi, vậy sau này ba mẹ ở đâu?” – tôi hỏi.
Ba tôi gắt:
“Tao với mẹ mày vẫn ở đây! Mày lấy chồng thì dọn đi, sớm muộn cũng vậy thôi!”
Ý là đuổi tôi.
Tôi nhìn Minh Hưng – gần ba mươi tuổi, đang nằm dài trên sofa chơi Vương Giả Vinh Diệu. Tiếng “DEFEAT” vang lên cùng câu chửi thô tục:
“Má nó!”
Hắn ném điện thoại xuống bàn rồi hét:
“Xong chưa? Nhà này có cho ông mày không? Làm lẹ, tao còn leo rank!”
Ba tôi khom lưng dỗ dành:
“Yên tâm, nhà này là của con rồi. Sau này nhớ gọi ba một tiếng ‘ba’, nghe chưa?”
Hắn liếc ba tôi đầy khinh khỉnh. Phải đến khi dì Bích nháy mắt, hắn mới chịu cất lời:
“Rồi… biết rồi… Ba…”
Ngay sau đó, hắn cầm bút định ký giấy sang tên.
Tôi giật phắt cây bút, gào lên:
“Anh ký vào, thì từ nay về sau tôi với ba mẹ đoạn tuyệt!”
Hắn như được kích thích, quay sang dỗ dành ba tôi ngọt xớt:
“Ba à, con gái có ích gì? Sau này có con trai là được rồi. Con nuôi ba.”
Ba tôi nghe đến chữ “ba” mà mắt sáng rỡ. Ra hiệu giữ chặt tôi, rồi hí hửng ký giấy.
Tôi tự hỏi:
Tại sao cùng một chữ “ba”, khi tôi gọi thì là gánh nặng, còn từ miệng con trai lại như rót mật?
Tôi cũng có thể đưa ông một thỏi vàng khi gọi “ba”.
Chỉ tiếc, ông không có phúc hưởng.
Trước đây tôi sẽ làm loạn một trận. Nhưng giờ tôi có 80 triệu, tôi không cần tranh cãi.
Nhưng… có những người vừa tham vừa mặt dày.
Dì Bích liếc tôi từ đầu đến chân, nở nụ cười gian:
“Thanh Mai, lớn rồi xinh quá nhỉ. Anh họ con có nhà rồi, nhưng còn thiếu tiền sính lễ. Con giúp một tay được không?”
Tôi đáp dứt khoát:
“Con không có tiền.”
Ánh mắt bà lập tức lạnh tanh:
“Không có tiền thì lấy chồng giàu. Dì chọn sẵn mấy người rồi, toàn nhân vật lớn. Con xem đi.”
Nói rồi bà rút ra một xấp ảnh. Toàn những gương mặt già nua, dị dạng. Tôi bật cười lạnh:
“Dì à, chú mất lâu rồi, sao dì không tự chọn vài người cưới đi? Đảm bảo ai cũng khen dì phong tình vẫn còn đậm.”
Minh Hưng lao đến, tát tôi một cái như trời giáng:
“Con khốn! Ai cho mày nói với mẹ tao kiểu đó? Tao đánh chết mày!”
Ba mẹ tôi đứng yên. Ba tôi thậm chí còn ánh lên chút tự hào kiểu:
“Đúng là con trai tao, mạnh tay thật!”
Tôi nghẹn ngào nhìn họ:
“Con là con ruột của ba mẹ. Vậy mà muốn gả con cho mấy kẻ trong mớ ảnh đó thật sao?”
Mẹ tôi thoáng dao động. Nhưng ba tôi gằn giọng:
“Muốn mày cưới thì cưới! Lắm mồm cái gì? Không cưới thì tiền sính lễ cho con trai tao ở đâu ra?”
Mẹ tôi im bặt.
Lúc đó tôi hiểu, ở cái nhà này… nói lý không ăn thua.