Chương 11 – Sau màn đêm, tình yêu tỏa sáng

Lúc Tô Mạn mở mắt, cô cảm thấy đôi tay mình bị trói chặt, miệng bị bịt, toàn thân lạnh run.

Không gian xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt từ khe cửa sắt rỉ sét.
Cô không nhớ nổi mình đã bị kéo lên chiếc xe nào, chỉ biết khi quay đầu lại là một bóng người quen thuộc – kẻ đã khiến cô từng nghĩ bản thân chỉ là người chen ngang.

Là… Thanh Dao.

Cô ta cười nhếch môi, giọng ngọt như nhỏ mật nhưng lạnh như dao cứa:
— “Tô Mạn, cô tưởng anh ấy thật sự yêu cô à?
Cô chỉ là một cái bóng thế thân thôi.
Chơi xong rồi sẽ bị đá như một món đồ chơi rẻ tiền. Giống như bây giờ.”


Trong cơn tuyệt vọng, Tô Mạn chỉ còn biết thầm mong một điều kỳ diệu.
Cô đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí nghĩ đến điều tồi tệ nhất

Nhưng điều kỳ diệu đã thật sự xảy ra.


ẦM!
Cánh cửa sắt bị đá văng ra.
Một giọng nói đầy tức giận vang lên:

— “Cô động vào cô ấy…
Là chạm đến mạng sống của tôi!

Lục Thần xông vào. Ánh mắt đỏ ngầu, toàn thân toát ra hơi thở của tử thần.

Không cần suy nghĩ, anh đấm thẳng vào tên đàn ông đứng canh.
Không khí đặc quánh sát khí, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Tô Mạn đang bị trói, mọi thứ như lặng đi.

Anh chạy tới, cởi trói, ôm cô thật chặt vào lòng như thể sợ nếu buông tay ra, cô sẽ biến mất.


— “Anh… sao anh lại đến…” – Tô Mạn nức nở.
— “Vì em là vợ anh. Là người anh đã yêu.”

Thanh Dao đứng phía sau, mặt tái mét, run rẩy:

— “Không phải anh từng nói yêu em sao?
Em đã vì anh từ bỏ tất cả…”

Lục Thần quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

— “Tình yêu không phải là thủ đoạn.
Cô không còn là người con gái tôi từng biết.
Cô chỉ là kẻ dối trá.


Sau khi đưa Tô Mạn về nhà, Lục Thần ở bên chăm sóc từng chút một.
Đêm đó, họ nằm cạnh nhau. Không còn khoảng cách, không còn vỏ bọc hay ngờ vực.

— “Em từng nghĩ… tình yêu chỉ là thứ phù phiếm.”
— “Còn anh từng nghĩ… mình có thể điều khiển mọi thứ bằng lý trí.”

— “Nhưng bây giờ…” – Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
— “Anh yêu em, Tô Mạn. Yêu đến mức sợ mất em từng giây một.” – Anh hôn lên trán cô, giọng khàn khàn.
– “Em tưởng chỉ là giao dịch, sao lại yêu em vì lý do gì” Tôi hỏi với giọng hơi ghen tuông nhẹ nhẹ.
– “Vì em Ngon à không, vì em ngoan” Lục Thần cười trêu đùa gian gian khác với vẻ lạnh lùng tổng tài trước đây.


Trong ánh đèn mờ ấm áp, hai cơ thể hòa vào nhau,
Không chỉ bằng da thịt mà bằng cả linh hồn.

Tình yêu bùng cháy, không còn là giao dịch,
Không còn là trách nhiệm – mà là sự gắn bó tự nguyện, mãnh liệt
của hai con người từng lạc lõng… giờ đã tìm thấy nhau.


SÁNG HÔM SAU

Tô Mạn nằm gọn trong vòng tay anh, đôi môi cong cong:

— “Anh nghĩ rồi sẽ có một kết thúc đẹp chứ?”

— “Không.” – Anh siết chặt cô trong lồng ngực.
— “Anh không muốn kết thúc.
Anh muốn mãi mãi…


Sau sự kiện đó, Thanh Dao bị bắt vì tội thuê người bắt cóc.
Lục Thần từ bỏ quá khứ, dọn sạch mọi dấu vết không còn thuộc về hiện tại.

Còn Tô Mạn, cô không còn là cô gái đơn độc với bản hợp đồng vô nghĩa.

Giờ đây, cô là người phụ nữ được yêuthật lòng, trọn vẹn.

“Dưới ánh mắt của tổng giám đốc – cô từng là một món đồ đổi chác.
Nhưng cũng chính dưới ánh mắt ấy… cô đã trở thành tình yêu không thể thay thế.


— HẾT —

← Chương trước Chương sau →