Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Mấy ngày liền mưa không dứt.
Màn sương giăng mờ cả con đường dẫn ra ngoại ô – nơi Tô Mạn chọn thuê một căn phòng nhỏ, tách biệt khỏi phố xá ồn ào.
Cô cẩn thận dọn dẹp từng góc nhà cũ, tự nấu từng bữa cơm đơn giản, cố gắng học cách sống mà không có anh bên cạnh.
Không còn xe đưa đón, không còn quản gia hay người giúp việc.
Tô Mạn giờ đây – chỉ có chính mình.
Tối đến, cô lại cặm cụi làm thêm online:
Nhận chỉnh sửa tài liệu thuê, hỗ trợ quản trị cho vài shop thời trang nhỏ.
Mỗi ngày trôi qua, trái tim cô dường như chai sạn hơn một chút.
Cô đã quen với những đêm không có tin nhắn, những sáng không ai gọi dậy bằng giọng trầm khàn quen thuộc.
Trong một căn biệt thự rộng lớn cách đó hàng chục cây số,
Lục Thần ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt trống rỗng nhìn vào màn hình laptop đã sáng trắng cả giờ.
Cốc cà phê nguội ngắt, tàn thuốc vương vãi.
Người đàn ông vốn lạnh lùng và tự tin giờ đây lại thường xuyên thẫn thờ, cáu gắt vô cớ với cấp dưới, đến mức Thẩm thư ký cũng phải dè chừng.
“Cô ấy… đã thật sự rời đi sao?”
— Lục Thần lẩm bẩm.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh Tô Mạn hôm đó – ánh mắt kiên quyết và đau thương, bước đi không quay đầu lại.
Thanh Dao gần đây rất hay xuất hiện.
Cô ta tỏ ra dịu dàng, chu đáo và tận dụng mọi cơ hội để ở cạnh anh.
Hôm qua, cô ta còn đưa đến nhà một nồi canh giải rượu, nụ cười ngọt ngào đến mức giả tạo.
“Em biết anh vẫn chưa quên được em…
Chúng ta từng yêu nhau mà, đúng không Lục Thần?”
– Thanh Dao ghé sát, ánh mắt nửa vô tội nửa mê hoặc.
Lục Thần lạnh mặt, nghiêng đầu tránh né:
“Đừng vượt giới hạn.”
Nhưng anh càng cố tránh, Thanh Dao càng lấn tới.
Cô ta không ngần ngại nhắc lại chuyện đêm đó – đêm mà cô ta đưa anh về khách sạn khi anh say.
Hình ảnh mơ hồ, nhưng cũng đủ để Lục Thần dằn vặt.
Anh không chắc đã làm gì, nhưng càng nghĩ, lòng anh càng bất an.
Hôm nay, khi Thẩm thư ký gửi qua bản hợp đồng cần anh ký,
Bất chợt Lục Thần nhìn thấy một tờ hóa đơn viện phí của mẹ Tô Mạn đính kèm phía sau.
Là anh đã nhờ người âm thầm thanh toán sau khi cô bỏ đi.
Cô không biết, cũng không quay lại tìm anh.
Nhưng hành động ấy lại khiến trái tim anh chùng xuống.
“Anh nhớ em rồi đấy, Mạn Mạn…”
— Anh lẩm bẩm, bỗng thấy lồng ngực nhói đau.
Tối hôm đó, Lục Thần lái xe đến con ngõ nơi Tô Mạn thuê trọ.
Chiếc xe sang nổi bật giữa xóm nhỏ, mưa lất phất khiến tấm kính xe phủ một lớp hơi nước mờ mịt.
Qua khe cửa hé mở, anh thấy bóng dáng cô —
Tóc cột gọn, mặc đồ giản dị, đang lúi húi dọn bàn ăn.
Một mình.
Lục Thần siết chặt tay lái.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhận ra:
Mình nhớ cô không phải vì thân thể,
Không phải vì thói quen…
Mà là nhớ ánh mắt cô nhìn anh mỗi sáng,
Nhớ giọng nói nhỏ nhẹ,
Nhớ từng lần cô vụng về làm bếp rồi mỉm cười rạng rỡ khi món ăn thành công.
Anh đã thật sự đánh mất cô.
Khi Tô Mạn mở cửa phòng, cô khựng lại.
Một bó hoa trắng được đặt trước cửa – hoa baby.
Loài hoa cô từng bảo thích… trong một lần vô tình.
Cô cúi xuống, thấy một tờ giấy nhỏ được gấp đôi:
“Anh chưa từng nghi ngờ em, chỉ là quá muộn để nói điều đó.
Nhưng nếu còn một cơ hội, anh vẫn muốn dùng nó… để bắt đầu lại từ đầu.
— L.T”
Tô Mạn cắn chặt môi.
Đôi tay cô run lên, không biết là vì xúc động hay tức giận.
Cô đã yêu anh…
Nhưng liệu một bó hoa có thể xóa bỏ tất cả?
Ánh mắt cô nhìn xa xăm —
Nơi mà con tim đang bắt đầu dao động…
Nhưng lý trí lại chưa cho phép mềm lòng.