Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi rời khỏi căn biệt thự đó vào một buổi sáng không nắng.
Bầu trời xám xịt như chính lòng tôi lúc bấy giờ.
Không ai tiễn tôi, cũng chẳng ai giữ tôi lại —
Trừ những ký ức cứa vào tim như gai nhọn.
Căn nhà trọ nhỏ tôi thuê nằm sâu trong một con hẻm cũ kỹ, mái tôn kêu leng keng mỗi khi gió lùa qua.
Chẳng sang trọng, chẳng tiện nghi, nhưng đủ yên tĩnh để tôi có thể thở mà không phải né tránh ánh mắt ai.
Tôi xin làm lễ tân ca đêm cho một khách sạn nhỏ.
Lương không cao, ca làm dài, nhưng bận rộn khiến tôi bớt nghĩ đến những thứ không nên nhớ.
Đêm đầu tiên không còn Lục Thần, tôi cứ nằm mãi mà không thể ngủ.
Trong đầu lặp lại khoảnh khắc anh buông lời cay nghiệt:
“Cô giỏi lắm Tô Mạn. Trèo cao cũng giỏi, diễn kịch cũng giỏi.
Vậy thì cút đi, đừng để tôi thấy mặt cô nữa.”
Tôi cười chua chát.
Đáng ra phải thấy nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim lại trống rỗng, như có ai đó móc mất một phần trong lồng ngực tôi rồi bỏ đi.
Lục Thần bước vào phòng ngủ, ánh đèn vàng hắt lên bức tường lạnh lẽo – nơi từng đêm anh vẫn thấy Tô Mạn nằm gọn trong chăn, nghiêng người quay mặt đi mỗi khi anh bước vào.
Giờ thì trống trơn.
Không ai đẩy cửa phòng tắm cho anh lúc mệt mỏi.
Không còn tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi ra ban công lúc nửa đêm.
Căn nhà yên tĩnh đến rợn người.
Anh nới lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc thủy tinh cô thường dùng.
Vẫn còn đó, nhưng chủ nhân đã không còn.
“Cô ấy đi rồi thì tốt. Nhẹ đầu.”
Anh nghĩ vậy. Nhưng lòng thì nặng trĩu.
Mấy ngày nay, Thanh Dao thường xuyên đến nhà với lý do “chăm sóc anh”.
Cô ta thậm chí còn bày ra bữa tối lãng mạn, mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng mỗi khi đến gần khiến anh thấy… lạ lẫm.
“Anh à, em nhớ những ngày trước, khi chúng ta còn ở bên nhau,
anh từng nói sẽ không để bất kỳ ai thay thế em.”
— Thanh Dao cúi đầu, giọng nũng nịu, đôi tay khẽ đặt lên tay anh.
Lục Thần không phản ứng. Anh rút tay lại nhẹ nhàng.
Tại sao lại thấy chán ngán?
Cùng lúc đó, thư ký riêng đưa đến vài bức ảnh.
Ảnh Tô Mạn làm lễ tân khách sạn, cúi đầu trước khách.
Một số khác là ảnh cô đi bộ dưới mưa không ô, tay xách túi nilon từ siêu thị nhỏ.
Lục Thần cau mày:
“Cô ấy… sống thế này à?”
Lòng anh chợt siết lại.
Người con gái từng ngẩng cao đầu tranh cãi với anh,
Từng mạnh miệng bảo:
“Chỉ cần 500 triệu, tôi sẽ theo anh một năm”…
Giờ lại lặng lẽ đến mức khiến người khác nghẹn ngào.
Tôi không biết ai đang theo dõi mình. Nhưng tôi cũng không quan tâm.
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố sống thật tử tế.
Dù là vợ hờ, tôi cũng đã từng yêu anh,
Dù chính tôi cũng chẳng biết là từ khi nào.
Mỗi khi về phòng, tôi mở điện thoại, rồi lại tắt đi.
Trang mạng xã hội của Lục Thần tôi vẫn chưa chặn.
Nhưng tôi không dám nhấn vào.
Tôi đang học cách quên.
Nhưng tim tôi lại cứ nhói lên mỗi khi nhớ đến anh.
Một tối nọ, Lục Thần uống rượu một mình tại phòng khách.
Điện thoại reo.
Đầu dây bên kia là tiếng Thanh Dao đầy nước mắt:
“Em… em thấy Tô Mạn đi cùng một người đàn ông trung niên bước vào khách sạn.
Em nghĩ… anh nên biết.”
Lục Thần siết chặt điện thoại.
Tròng mắt đỏ lên:
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Ghen tuông, tổn thương, hoài nghi
Và một sự thật đang bị bóp méo…
Lục Thần đứng dậy.
Chiếc ly trên tay rơi xuống, vỡ tan.
“Tô Mạn… em rốt cuộc là loại người nào?”