Chương 7 – Thầm lặng rút lui

Tiếng nhạc trong sảnh tiệc vang vọng, như dội thẳng vào lồng ngực Tô Mạn.
Từng nhịp trống giống như tiếng tim cô đang đập mạnh lên từng hồi.

Cô lặng lẽ đứng nép sau cột lớn ở góc phòng, ánh mắt dừng lại nơi hai người đang trò chuyện thân mật phía xa.

Thanh Dao dịu dàng cười nói, tay khoác lên cánh tay Lục Thần như thể chưa từng rời xa anh.
Lục Thần không hề né tránh, thậm chí còn nghiêng đầu lắng nghe — ánh mắt anh mềm mỏng, dịu dàng đến mức… Tô Mạn chưa từng thấy bao giờ.

Ngón tay cô siết chặt ly rượu.
Làn da trắng bệch hiện rõ những khớp xương nơi bàn tay run rẩy.
Một cảm giác chua xót xen lẫn mỏi mệt dâng lên, như cơn sóng ngầm muốn nhấn chìm cô.

“Mình là gì chứ? Vợ hợp đồng… Một cái danh mà thôi…”

Lồng ngực như bị xé toạc bởi nghìn mũi kim nhỏ.
Cô từng nghĩ rằng ít nhất, sau những đêm gần gũi, những lần ôm nhau thật chặt… mình cũng đã chiếm được một góc nhỏ trong trái tim anh.

Vậy mà, cuối cùng… chỉ là tự mình đa tình.


Tô Mạn rời khỏi bữa tiệc mà không nói lời nào.
Cô gọi taxi, mắt đẫm lệ nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu.
Mưa rơi lác đác ngoài cửa kính, từng giọt trượt dài – như chính nỗi lòng cô: u tối, mơ hồ, không lối thoát.

Cô ngồi bên cửa sổ phòng ngủ suốt đêm, không tài nào chợp mắt.
Căn nhà trống trải và lạnh lẽo đến rợn người.

Một phần trong cô vẫn mong anh trở về.
Một phần lại không đủ can đảm để đối mặt.
Cô sợ – nếu nhìn thấy anh với vệt son lạ, hay mùi nước hoa lạ trên áo…
Trái tim này sẽ vỡ vụn thật sự.


Sáng hôm sau, đồng hồ điểm 6 giờ.

Chiếc giường bên cạnh vẫn trống không.

Tô Mạn không hỏi.
Không cần hỏi nữa.


Tại một khách sạn trung tâm thành phố.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt hắt lên dáng người đàn ông đang nằm thiếp đi trên ghế sofa.

Áo khoác bị vứt lộn xộn sang ghế bên cạnh.
Cà vạt lỏng lẻo.
Vài cúc áo bung ra để lộ bờ ngực rắn chắc.

Thanh Dao đứng im lặng cạnh anh, ánh mắt dịu dàng đượm buồn.
Cô khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.

“Lục Thần… Anh vẫn chưa quên em, đúng không?”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, gần như tan vào trong không khí.

Lục Thần không đáp.
Hơi men vẫn quẩn quanh khiến ý thức anh lơ mơ.

Đêm đó, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ riêng việc anh không về nhà,
đã đủ khiến Tô Mạn tổn thương sâu đến mức không thể nào xoa dịu.