Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungTôi đứng trước gương, tay vuốt nhẹ chiếc váy dài ôm sát cơ thể.
Mấy ngày nay, lịch trình của Lục Thần dày đặc.
Còn tôi… chỉ là một cái bóng mờ mịt phía sau anh.
Kể từ hôm chúng tôi có “tình cảm” trong men rượu, anh có thay đổi.
Dịu dàng hơn. Quan tâm hơn.
Những bữa ăn khuya sau giờ làm, những ánh mắt anh nhìn tôi –
Không còn lạnh lùng như trước.
Tôi đã bắt đầu mơ mộng điều gì đó… ngu ngốc.
Tối nay, công ty anh mở tiệc chào đón một nhân vật đặc biệt.
Tôi không hỏi là ai.
Chỉ biết mình phải đi cùng.
Chiếc xe dừng trước khách sạn năm sao, tôi khoác tay anh bước vào sảnh.
Anh vẫn vậy – điềm tĩnh, khí chất cao ngạo, như thể cả thế giới này thuộc về anh.
Và rồi… tôi thấy cô ta.
Một cô gái mặc váy đỏ rượu, mái tóc uốn xoăn nhẹ, môi cười mà mắt thì nhìn chằm chằm vào Lục Thần.
Cô ta bước tới, giày cao gót nện xuống sàn đầy tự tin, giọng nói ngọt như rót mật:
— “Lục Thần… Anh vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.”
Anh hơi khựng lại, giật nhẹ tay tôi ra, rồi mỉm cười:
— “Thanh Dao… Em về rồi?”
Thanh Dao.
Tôi nghe cái tên ấy như có gì đó đâm mạnh vào tim mình.
Tôi bỗng thấy mình thừa thãi.
Như người đi ngang qua đời họ, chen vào giữa hai mảnh ghép vốn đã hoàn hảo.
— “Vợ anh à?” – Thanh Dao nhìn tôi, ánh mắt lướt một vòng đầy đánh giá.
— “Ừ. Vợ anh.” – Anh trả lời nhanh gọn, nhưng không có lấy một ánh nhìn về phía tôi.
Lúc đó, tôi chỉ biết mỉm cười.
Một nụ cười méo mó.
Anh nói tôi là vợ, nhưng trong mắt anh,
Tôi không là gì cả.
Tôi lặng lẽ rút tay khỏi tay anh,
Lùi lại vài bước như kẻ ngoài cuộc.
Tim tôi nhói lên từng cơn.
Tôi biết rõ…
Mình không có quyền ghen.
Vì tôi chỉ là… vợ hợp đồng.
Tiệc kết thúc, tôi không chờ anh, tự bắt taxi về nhà.
Căn biệt thự lạnh lẽo như chính lòng tôi lúc này.
Tôi ngồi trên ghế sofa, mắt dán lên màn hình TV mà không thật sự thấy gì.
Tiếng cửa mở khiến tôi giật mình.
Lục Thần bước vào, cởi áo khoác ném lên ghế.
— “Sao em bỏ về?” – Giọng anh lạnh như đêm mưa tháng mười.
— “Tôi là gì của anh mà phải ở lại?” – Tôi ngước nhìn, ánh mắt không giấu nổi uất ức.
— “Em là vợ tôi.”
— “Vợ hợp đồng.”
Tôi đứng dậy, đôi chân run run, nước mắt trào ra không kịp giữ.
— “Em có quyền ghen không? Có quyền buồn không?
Hay chỉ là một người lấp chỗ trống khi người cũ của anh du học?”
Anh không trả lời.
Sự im lặng của anh là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tôi cười chua chát:
— “Được thôi. Tôi sẽ nhớ vị trí của mình.
Một năm thôi mà… Tôi chịu được.”
Tôi bước lên phòng, khép cửa lại,
Để mặc tiếng gọi phía sau.
Đêm đó, tôi nằm co ro như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Hợp đồng là một năm…
Nhưng trái tim tôi lại không có thời hạn.
