Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Tôi ngồi trên ghế sau của chiếc xe màu đen quen thuộc, ánh đèn đêm ngoài kia lướt qua ô cửa kính như những vệt sáng trôi tuột khỏi tâm trí.
Lục Thần ngồi bên cạnh, vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như mọi khi.
Nhưng tôi biết, hôm nay anh ta cũng uống kha khá.
Bữa tiệc tối nay là tiệc công ty, tôi đi cùng anh với tư cách… “vợ”.
Một danh xưng trống rỗng mà tôi chưa từng nghĩ sẽ gắn lên người mình.
Tôi không đẹp đến mức lóa mắt, nhưng khi trang điểm, tôi vẫn có thể khiến người khác phải ngước nhìn.
Và rõ ràng, tối nay tôi đã khiến nhiều người nhìn.
— “Cô vợ trẻ của Lục tổng à? Trông cũng được đấy.”
— “Lục tổng có vẻ nuông chiều cô ấy quá nhỉ, đưa đi cả tiếp khách?”
Những lời xì xào ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi.
Còn Lục Thần?
Anh ta chẳng mảy may bận tâm.
Cả buổi, anh uống, trò chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi – bằng ánh mắt khiến tôi không rõ là hứng thú hay kiểm soát.
Trên xe về, anh đột ngột lên tiếng:
— “Cô uống bao nhiêu?”
— “Ba ly.”
Tôi đáp, cố giữ giọng bình thường.
— “Chịu được ba ly à? Tốt hơn tôi tưởng.”
Tôi chẳng biết đó là khen hay châm biếm, chỉ im lặng.
Nhưng đầu tôi hơi choáng, lồng ngực cũng nóng lên kỳ lạ.
Có lẽ là men rượu, hoặc… là ánh mắt anh ta nhìn tôi từ đầu buổi đến giờ – lạ lắm, không còn lạnh lùng mà có gì đó… khác.
Khi về đến nhà, tôi vừa bước vào thì cánh cửa đã đóng lại sau lưng.
Tôi xoay người thì cả người bị kéo mạnh.
— “Tôi nghĩ…” – tôi lắp bắp – “tối nay anh uống nhiều rồi…”
— “Ừ, tôi uống nhiều. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cô là vợ tôi, là người của tôi.”
Anh hôn tôi.
Không phải kiểu hôn đầy chiếm hữu như đêm đầu tiên.
Cũng không phải kiểu miễn cưỡng hay trả giá.
Lần này… là sự đan xen giữa khao khát và cảm xúc.
Tôi thấy tim mình như đập mạnh hơn, môi anh nóng, tay anh cũng nóng, cả người tôi như nóng bừng.
— “Tô Mạn,”
Anh thì thầm tên tôi, khẽ khàng như gọi tên một điều gì đó vừa quý giá vừa xa lạ.
Lần đầu tiên anh gọi tên tôi như thế.
Không phải “cô”, không phải “vợ hợp đồng”, mà là tên thật – nhẹ nhàng, dịu dàng, đến mức tôi thấy lòng mình run rẩy.
Tôi không chống cự.
Tôi không muốn.
Không biết là do men rượu hay điều gì khác,
Tôi để anh tiến gần hơn, để tay anh lướt trên người tôi,
Từng chút một gỡ bỏ lớp quần áo, từng nụ hôn chạm đến làn da nóng rẫy.
Đêm đó, không còn là một giao dịch.
Anh nhẹ nhàng hơn, ôn nhu hơn.
Dù ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng trong đó ẩn chứa điều gì đó…
mà tôi không dám gọi tên.
Khi mọi thứ kết thúc, anh nằm cạnh tôi,
Tay gác lên eo tôi như một thói quen.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hỏi:
— “Với anh… tôi là gì?”
Anh không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau, anh nói:
— “Là người tôi đã bỏ ra năm trăm triệu để giữ lại. Nhưng đừng hỏi tôi quá sớm những điều như thế.”
Tôi cười nhẹ.
Nụ cười chua chát, nhưng không cay đắng.
Tôi biết, giữa chúng tôi đang dần có gì đó… khác.
Có thể chưa phải là yêu.
Nhưng đã không còn là người xa lạ.