Chương 2 – Một đêm, trăm ngàn suy nghĩ

Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế sofa lạnh lẽo trong căn penthouse cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Mọi thứ xung quanh đều xa hoa, đắt đỏ – thứ xa lạ với cuộc đời tôi.

Lục Thần đứng bên bàn rượu, tay xoay nhẹ ly vang đỏ, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua tôi.

Tôi mặc chiếc váy đen ôm sát mà thư ký anh ta gửi đến từ trước – cổ khoét sâu, vải mỏng tang – rõ ràng không dành để giữ ấm hay che chắn.

Tôi kéo nhẹ lớp vải nơi đùi, thấy bàn tay mình đang run.
Không phải vì lạnh. Mà là sợ.

Sợ cái giá mình phải trả.

— “Lần đầu?” – Anh ta hỏi, không nhìn tôi.

Tôi không trả lời.
Không cần.
Dáng ngồi khép nép, ánh mắt cảnh giác của tôi đã tố cáo tất cả.

Lục Thần đặt ly rượu xuống. Âm thanh va chạm thủy tinh vang lên giữa khoảng không yên tĩnh, khiến tôi giật mình.

Anh bước chậm rãi đến gần, từng bước như đo nhịp thở tôi.

— “Cô đã ký hợp đồng. Từ giờ đến hết một năm, cô là người của tôi – hợp pháp.”

Giọng anh ta không lạnh, không nóng, chỉ là một tuyên bố… như việc mua một món đồ.

Tôi mím môi, cố giữ mình không run. Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt góc váy, các ngón tay trắng bệch.

Anh ngồi xuống cạnh tôi.
Mùi hương nhẹ từ cơ thể anh phảng phất – lạnh, nam tính, sang trọng.

Tôi không dám quay sang, chỉ cảm nhận rõ cơ thể mình căng như dây đàn.

— “Không phải cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho đêm nay sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào đôi mắt ấy – đôi mắt không gợn cảm xúc.

— “Đây… là phần của giao dịch à?” – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Anh nhếch môi.

— “Cô nghĩ 500 triệu là để cô sống trong nhà tôi, ăn bám một năm mà không làm gì?”

Câu nói ấy như dao cứa vào tự trọng vốn đã tơi tả của tôi.

Tôi cắn môi dưới, cảm giác cay cay nơi sống mũi.
Nhưng tôi không khóc.
Không được phép.

Tôi đã chọn con đường này.

Lục Thần không nói thêm lời nào.
Anh vươn tay, chạm vào gò má tôi.
Bàn tay anh lạnh hơn tôi nghĩ – hoặc là người tôi quá nóng.

Tôi nghiêng đầu tránh theo phản xạ.

Anh khựng lại. Đôi mắt nheo lại, sâu hơn.

— “Cô đang làm khó tôi?”

Tôi nhắm mắt một giây, rồi mở ra, nhìn thẳng vào mắt anh.

— “Không.”

Tôi tháo đôi khuyên tai rẻ tiền, đặt xuống bàn, rồi chậm rãi đứng dậy.

Chân hơi run, nhưng tôi bước tới trước anh, cúi đầu thấp.

— “Chúng ta bắt đầu đi.” – Tôi nói khẽ, giọng run nhưng quyết liệt.

Lục Thần đứng dậy, không nói gì thêm.

Anh không vồ vập. Không thô bạo.
Trái lại, mọi thứ đều quá tỉnh táo, lý trí.

Anh cúi đầu, chạm nhẹ lên môi tôi, rồi để đôi tay dạo quanh sống lưng, kéo sát vào cơ thể anh.

Tôi cố thở đều.
Mỗi va chạm như thiêu đốt mọi tế bào thần kinh.

Lần đầu của tôi… là một giao dịch.
Không hoa, không nến, không tình yêu.

Chỉ là da thịt, điều khoản, và một bản hợp đồng.


Tôi nằm lặng dưới thân anh, cảm nhận từng chuyển động của cơ thể mình bị chiếm lấy.
Cắn răng chịu đựng, nhưng không tránh né.

Khi mọi chuyện qua đi, tôi nằm im, ánh mắt vô định nhìn trần nhà.

Lục Thần quay lưng về phía tôi, kéo lại áo sơ mi.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra xấp tiền dày cộp, đặt lên bàn cạnh đầu giường.

— “Ba trăm triệu. Trả trước.”

Giọng anh vẫn đều đều, như đang bàn chuyện công việc.

Tôi kéo chăn quấn quanh cơ thể, siết chặt lấy sự tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại.

Tôi nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng anh.
Không mạnh, không nhẹ…
Nhưng khiến ngực tôi nặng trĩu.


Ba trăm triệu… đổi lấy đêm đầu tiên.

Tôi không biết mình nên vui, nên khóc,
hay nên chúc mừng bản thân vì đã bắt đầu bước vào địa ngục
bằng cách thỏa hiệp với chính lòng tự trọng của mình.

Chỉ biết…

Từ giây phút đó, tôi chính thức là “vợ trên giấy tờ” của Lục Thần.

Và đêm đó… chỉ là khởi đầu.