Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungTiếng mưa lách tách đập vào ô cửa kính bệnh viện, từng giọt nhỏ như gõ lên dây thần kinh đang căng như dây đàn của tôi. Bầu không khí nặng trĩu giữa hành lang trắng lạnh càng khiến trái tim tôi thêm chật chội.
Tôi ngồi co ro trên băng ghế cứng, tay siết chặt chiếc điện thoại cũ kỹ đã mẻ viền, ánh mắt trống rỗng dán vào cánh cửa phòng ICU nơi em trai tôi vẫn đang nằm bất tỉnh.
Giám đốc bệnh viện vừa thông báo chi phí điều trị đợt đầu – ba trăm triệu.
Một con số khủng khiếp, lạnh lùng như lưỡi dao cứa thẳng vào thực tại khốn khó của tôi. Bán cả quán cơm nhỏ ở quê, gom góp từng đồng vay nợ họ hàng, tôi cũng chỉ có chưa đến một phần ba.
Tôi cảm thấy mình như đang rơi tự do trong vực thẳm, không có dây an toàn, không có ai dang tay đỡ. Mọi tiếng ồn xung quanh trở nên nhạt nhòa, ngoại trừ…
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt trong tay.
Một dãy số lạ hiện trên màn hình. Tôi chần chừ vài giây rồi vuốt nhận cuộc gọi.
— “Cô Lâm Khuê?” – một giọng nam trầm ấm, rõ ràng và không chút do dự.
— “Vâng… là tôi. Ai đấy ạ?” – Tôi nhíu mày, tim khẽ nhói, lưng tựa vào tường cho đỡ choáng.
— “Tôi có một đề nghị. Hợp đồng một năm. Giao kết hôn nhân. Phí thanh toán: năm trăm triệu. Nếu cô đồng ý, hãy đến khách sạn Dsky, phòng 1908, lúc 10 giờ tối nay. Cô sẽ có 300 triệu khi hợp đồng bắt đầu.”
Tôi nín thở.
“Anh là ai? Tại sao lại là tôi?”
— “Cô không cần biết tôi là ai. Tôi cần một người đáp ứng điều kiện: kết hôn giả, kín đáo, không vướng bận, không đặt câu hỏi, không được yêu. Một năm sau, cô được toàn bộ số tiền. Trả góp cũng được, phần đầu sẽ thanh toán ngay tối nay sau khi giao kết miệng.”
Tôi chết lặng.
Số tiền trùng khớp đến rợn người.
Là cái bẫy? Là trò đùa? Hay là… cơ hội?
Tôi nhìn vào phòng ICU.
Em trai tôi – thằng bé duy nhất còn lại của gia đình này – vẫn nằm yên bất động, một loạt dây nhợ nối đầy trên người như sinh mệnh được treo tạm trên sợi chỉ mảnh.
Tôi cắn môi đến bật máu.
Câu nói cuối cùng trong cuộc gọi đó cứ vang mãi trong đầu:
“Chỉ cần cô gật đầu, mọi thứ sẽ được giải quyết. Lựa chọn là của cô.”
Đêm đó, tôi đứng trước gương trong nhà vệ sinh bệnh viện, nhìn chính mình – mái tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ nhiều ngày, và gương mặt phờ phạc đến đáng thương. Nhưng trong đôi mắt đó có gì đó đang thay đổi – sự quyết tâm, bất chấp.
Tôi không phải loại con gái dễ dãi.
Nhưng tôi cũng không đủ cao thượng để nhìn em mình chết dần vì thiếu tiền.
Tôi sẽ đi.
Dù là hợp đồng với quỷ.
