Tổng Tài Biết Ghen

Tác giả:

Thể loại:

Trạng thái:

Tiếng mưa đập lộp bộp vào cửa kính, như muốn xé toang sự tĩnh lặng trong căn hộ nhỏ của tôi.

Tay tôi siết chặt chiếc điện thoại cũ kỹ, mắt dán vào màn hình máy tính — nơi bảng lương của em trai tôi, Diệp Duật, hiện lên với những con số thảm hại. Tiền lương không đủ sống, còn khoản nợ viện phí khổng lồ của tôi đang đè nặng. Một nỗi lo vô hình siết chặt lồng ngực, khiến hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại chợt sáng lên — một cuộc gọi đến. Tôi giật mình, theo phản xạ đưa máy lên nghe mà không kịp nhìn tên người gọi.

“Alo… vâng?” — Giọng tôi khẽ run, cố gắng che giấu sự mệt mỏi.

Phía đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, đầy uy quyền vang lên, khiến toàn thân tôi lập tức căng cứng. Tôi biết ngay đó là ai — Lục Khải Phong, Tổng Giám đốc nổi tiếng lạnh lùng và bí ẩn của tập đoàn Lục Thị. Tim tôi lỡ nhịp. Anh ta… gọi cho tôi vào giờ này sao?

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng bàn tay vẫn run rẩy khi vô thức chạm vào chiếc áo len xanh sẫm trên người em trai. Diệp Duật nhăn nhó, vùng vằng vì chiếc áo quá chật.

“Nhỏ quá, không vừa chút nào, chị ơi!” — Thằng bé rên rỉ, kéo cổ áo bị siết chặt, mặt mũi đỏ bừng. “Thở không nổi, đau, đau!”

Trong lúc cố gắng xử lý mớ bòng bong ấy, tôi lại vô tình buông ra những lời mà Lục Khải Phong ở đầu dây bên kia hiểu lầm hoàn toàn.

“Sao có thể? Chị đo đúng size của em rồi mà. Ngoan nào, xong rồi nè, để chị xoa xoa chỗ đau cho.”

Đầu dây bên kia… im lặng đến đáng sợ.

Không một lời, không một tiếng động. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn bất kỳ tiếng gầm gừ nào. Tôi không biết rằng, ở một căn penthouse sang trọng, Lục Khải Phong đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống thành phố chìm trong mưa, gương mặt anh tuấn lạnh như băng. Ánh mắt anh tối sầm lại khi nghe từng lời tôi nói.

Giọng tôi – cái giọng dịu dàng hiếm thấy mà anh chưa từng được nghe – lại dành cho một người đàn ông khác.

Những từ ngữ “đau”, “siết chặt”, “xoa xoa”… như những nhát dao cứa vào lòng người đàn ông vốn luôn kiểm soát mọi thứ.

Một cơn bão ngầm đang nổi lên trong ánh mắt đầy chiếm hữu của vị Tổng Giám đốc. Anh không nói thêm lời nào, chỉ khẽ nghiến răng…

Và tôi biết — tôi vừa chọc giận một con mãnh thú.

📖 Đọc tiếp