Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dung
Sau phiên tòa, cuộc sống của Tô Nhược như được gột rửa.
Căn nhà phố hai tầng – biểu tượng của quá khứ đau thương – giờ đây đã trở lại với cô.
Tô Nhược bắt tay vào tân trang lại mọi thứ, từ màu sơn tường, cây xanh đến những bức tranh tươi sáng.
Mỗi góc nhỏ được chăm chút như tái sinh, xóa đi vết tích của phản bội, thay vào đó là hy vọng và niềm vui.
Hạ Vũ – từ đồng minh trở thành người bạn đồng hành, người chứng kiến từng bước hồi sinh của cô.
Một buổi chiều, khi họ đang tưới cây, anh nhẹ nhàng chạm tay cô:
“Em… đã ổn hơn nhiều rồi, đúng không?”
Tô Nhược nhìn anh, mỉm cười dịu dàng:
“Vâng, nhờ có anh. Em nghĩ… đây là lần đầu tiên em cảm thấy thật sự bình yên.”
Ánh mắt Hạ Vũ trìu mến. Anh siết nhẹ tay cô.
Dù không nói ra, Tô Nhược hiểu: tình cảm ấy đã luôn âm thầm tồn tại.
Cô không còn là cô gái ngây thơ, dễ trao trái tim như xưa.
Nhưng Hạ Vũ không phải Trạch Phong.
Anh là bờ vai vững chãi, người đàn ông nhìn thấy được cả bóng tối và ánh sáng trong cô.
Một buổi tối, khi Hạ Vũ chuẩn bị ra về,
Tô Nhược khẽ nắm tay anh, thì thầm:
“Hạ Vũ… anh có muốn ở lại đêm nay không?”
Gò má đỏ bừng, nhưng ánh mắt kiên định.
Anh mỉm cười ấm áp, vuốt tóc cô, ghé sát tai thì thầm:
“Anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ hỏi đâu đấy.”
Đêm đó, dưới ánh trăng dịu dàng, hai tâm hồn từng tổn thương tìm được sự giao hòa sâu sắc.
Tình yêu của họ bắt đầu nhẹ nhàng nhưng bền vững, xóa đi những ám ảnh năm xưa.