Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Trạch Phong bắt đầu sốt ruột thấy rõ.
Hắn liên tục nhắc đến chuyện ký giấy chuyển nhượng nhà, giọng điệu từ ngọt ngào chuyển dần sang thúc ép:
“Em yêu, anh đã nói rồi mà, sớm muộn gì cũng là của mình. Ký sớm cho xong thủ tục, mình còn tính chuyện đi du lịch.”
Hắn cố tình vẽ ra một tương lai màu hồng. Nhưng Tô Nhược chỉ thấy một cái bẫy đang khép lại.
“Em biết mà anh,”
Tô Nhược đáp nhẹ nhàng, như không mảy may nghi ngờ.
“Nhưng em muốn tìm hiểu kỹ hơn về các điều khoản pháp lý. Ba mẹ em để lại căn nhà này, em muốn đảm bảo mọi thứ đúng luật. Anh cũng muốn thế… đúng không?”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt “tin tưởng”, nhưng trong lòng lại thầm thăm dò phản ứng.
Trạch Phong thoáng nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Hắn không thể ép cô quá trắng trợn – như vậy sẽ lộ bản chất.
Trong lúc đó, Tô Nhược bắt đầu đào sâu về thứ thuốc từng khiến cô thân bại danh liệt.
Cô không thể hỏi ai trực tiếp, nên sử dụng chiếc điện thoại phụ để:
Cô nghiên cứu về thuốc gây mê, thuốc kích dục, cách hoạt động, cách vô hiệu hóa.
Toàn bộ thông tin được cô lưu vào tệp tin mã hóa trên ổ đám mây riêng – bảo mật tuyệt đối.
Một buổi tối, Trạch Phong đang tắm, thì điện thoại hắn reo lên.
Hắn để quên máy ngoài phòng khách.
Tô Nhược nhanh chóng hành động – kích hoạt máy ghi âm siêu nhỏ trong túi áo, rồi bước ngang qua, liếc nhìn màn hình.
Một số lạ.
Cô ghi nhớ dãy số.
Khi hắn ra khỏi phòng tắm, vội cầm điện thoại lên, cô hỏi tự nhiên:
“Ai gọi thế anh?”
“À, không có gì. Số lạ thôi em.”
Hắn trả lời cộc lốc rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Tô Nhược biết: “Số lạ” ấy chẳng hề đơn giản.
Và cô sẽ kiểm tra sau.
Vài ngày sau, Tô Dao đột ngột xuất hiện với vẻ mặt… lo lắng giả tạo.
“Nhược à, chị nghe nói dạo này em hay ra ngoài một mình, còn mua sắm linh tinh nữa. Em có chuyện gì giấu anh Trạch Phong không đấy?”
Tô Nhược giả vờ ngạc nhiên:
“Làm gì có chị? Em chỉ đi mua ít đồ cá nhân thôi mà. Chị lo xa quá rồi.”
Cô mỉm cười. Nhưng trong lòng lại cảnh giác cao độ.
Tô Dao đang theo dõi cô.
Buổi tối hôm đó, Trạch Phong lại nhắc đến việc ký giấy –
nhưng lần này, hắn còn ra giá:
“Nếu em ký ngay bây giờ, anh sẽ tặng em một chuyến du lịch châu Âu sang trọng. Tất cả chi phí, anh lo hết!”
Tô Nhược cười khúc khích, giả vờ xúc động:
“Thật sao anh? Anh đúng là yêu em nhất!”
Cô ôm lấy hắn – và kích hoạt máy ghi âm.
Từng lời hứa hẹn, dụ dỗ đều được ghi lại.
Đây là bằng chứng: hắn dùng lợi ích vật chất để ép cô ký giấy.
Sau khi hắn ngủ, Tô Nhược lại vào phòng làm việc.
Cô:
Kết quả khiến cô lạnh sống lưng:
Đó là số của một văn phòng luật sư, chuyên về tranh chấp tài sản và ly hôn, đặc biệt nổi tiếng vì chuyên xử lý “vụ việc nhạy cảm”.
“Đúng là cáo già,”
Tô Nhược lẩm bẩm, ánh mắt lạnh băng.
“Chúng mày đã chuẩn bị kỹ đến thế sao?”
Cô biết, lưới nhện đã bắt đầu giăng.
Nhưng cô không phải con mồi…
…Mà là người đang điều khiển từng sợi tơ.