CHƯƠNG 9: Bình minh thịnh thế và mật ngọt độc dược

An Thái Hậu, sau những biến cố long trời lở đất, cuối cùng cũng chọn cách buông bỏ quyền lực. Bà ta không còn can thiệp vào triều chính, chỉ an phận thủ thường, dành những năm tháng cuối đời để an dưỡng tuổi già trong sự yên tĩnh. Có lẽ, bà cũng đã quá mệt mỏi với những đấu đá cung đình. Sự ra đi của bà không mang theo tiếng sấm sét, mà chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhõm, chấm dứt một kỷ nguyên đầy tranh đoạt.

    Lúc này, Hoắc Nghiêu cuối cùng cũng được tự mình chấp chính, không còn bị bất kỳ ai ràng buộc hay chi phối. Bàn tay hắn – từng nhuốm máu kẻ thù – giờ đây cầm lấy vận mệnh của một quốc gia.

    Hắn không phụ sự kỳ vọng của bách tính, cũng không phụ những người từng tin tưởng hắn. Hắn trọng dụng người có tài, không phân biệt xuất thân hay địa vị. Những chính sách cải cách của hắn – từ phát triển quân sự để bảo vệ biên cương đến khuyến khích nông nghiệp để dân no đủ – đều được thực hiện dứt khoát và hiệu quả.

    Dưới sự trị vì của Hoắc Nghiêu, nước Viêm bước vào thời kỳ phồn thịnh. Kinh thành rộn rã tiếng cười, bách tính an cư lạc nghiệp, một kỷ nguyên mới đang mở ra trước mắt.

    Và ta – Thẩm Vô Ưu – nàng công chúa từng sống trong u tối của U Minh Các, giờ đây đã là Hoàng hậu của hắn.

    Ta đứng sau hắn, lặng lẽ dõi theo từng bước, cùng hắn kiến tạo giang sơn vững bền. Không còn là cái bóng mờ nhạt, không còn sợ hãi những âm mưu. Hoắc Nghiêu đã giữ đúng lời. Hắn đã bảo vệ ta, mang đến cuộc sống mà ta chưa từng dám mơ.

    Tình yêu của chúng ta không phải truyện cổ tích. Không thề non hẹn biển. Không hoa lệ dưới trăng. Nó thấm đẫm máu, nước mắt và thuốc độc. Một loại mật ngọt độc dược – ngọt ngào nhưng cay nghiệt, cứu rỗi nhưng để lại sẹo.

    Nhưng chính tình yêu đó đã kéo ta từ vực sâu trở lại.

    Một tình yêu được xây trên sự thấu hiểu, trên lòng tin không điều kiện, và lời hứa không thể phá vỡ giữa một hoàng đế từng tàn nhẫn và một công chúa từng cô độc.

    Ta đã tìm thấy bình yên trong vòng tay hắn – giữa thế giới sóng gió và lạnh lẽo.

    Hắn là Hoàng đế của một vương triều hưng thịnh.
    Còn ta – là Hoàng hậu của riêng hắn.

    Vĩnh viễn bên nhau. Cùng nhau mở ra một thời đại thịnh thế. Và sống một đời bình an thuận lợi – theo cách của riêng chúng ta.

← Chương trước Chương sau →