CHƯƠNG 7: Dông bão cung đình và âm mưu thâm độc

Mặc dù Hoắc Nghiêu đã không còn đến Thanh Vũ Lâu dùng bữa, Lan Phi vẫn cố gắng duy trì sự bình thản.

Nàng ta mỉm cười hiền từ, an ủi ta:

– Thánh thượng có lẽ là bận rộn chính sự, không liên quan đến muội đâu.

Giọng nàng vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng đâu đó, ta cảm nhận được một sự mỏi mệt ẩn giấu.

Ta không tin những lời nàng nói, bởi ánh mắt ta vô tình bắt gặp một cung nữ đang đưa túi hương từ điện của Tạ Doanh Nguyệt đến. Một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, lạnh lẽo như một luồng gió độc.

Không lâu sau, biến cố ập đến.

Lan Phi đột nhiên ho ra máu. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt như tờ giấy, tay ôm chặt ngực, vẻ đau đớn không sao che giấu nổi. Nàng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt:

– Muội đừng lo, đây là bệnh cũ của ta thôi.

Nhưng ta không tin. Bệnh cũ nào lại khiến người ta ho ra máu đến vậy?

Nỗi lo sợ dâng trào không thể kìm nén. Ta liều mình tìm đến Hoắc Nghiêu, kể cho hắn nghe về việc Lan Phi ho ra máu, sự suy yếu bất thường của nàng và cái túi hương đáng ngờ từ điện Tạ Doanh Nguyệt.

Ánh mắt Hoắc Nghiêu chợt lạnh đi, một tia sắc bén xẹt qua đáy mắt sâu thẳm. Hắn không nói gì nhiều, nhưng ta biết – hắn đã sớm nhận ra điều gì đó.

Ngay sau đó, Hoắc Nghiêu hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Kẻ hạ độc bị bắt – một cung nữ thân cận, trung thành tuyệt đối với Tạ Doanh Nguyệt. Nhưng quyền lực của nàng ta quá lớn, gia tộc Tạ Quốc Công lại vững chắc như núi đá.

Dù là bậc quân vương, Hoắc Nghiêu cũng không thể xử nàng ta thẳng tay. Hắn chỉ có thể nhốt cung nữ kia vào ngục tối, và dốc sức chữa trị cho Lan Phi bằng thuốc giải độc.

Nhưng thời gian trôi qua, thân thể Lan Phi ngày càng suy nhược. Nàng không còn đến thăm ta thường xuyên. Mỗi lần ghé qua, nàng đều yếu ớt, nụ cười cũng nhạt nhòa như ánh tà dương.

Hoắc Nghiêu vẫn hay đến Thanh Vũ Lâu, không để ăn, mà để mang theo một đĩa bánh bạch ngọc mới ra lò – ngọt ngào và nóng hổi.

Hắn luôn gắp cho ta thật nhiều, chất thành một ngọn đồi nhỏ trong bát, ép ta ăn hết. Sau đó, hắn lại dặn:

– Đừng nói chuyện đó với Lan Phi.

Ta khó hiểu. Tại sao hắn không muốn Lan Phi biết? Hắn đang giấu giếm điều gì?

Rồi một ngày, tin dữ giáng xuống.

Lan Phi… qua đời.

Nàng ra đi trong yên lặng, không một lời than vãn. Nỗi đau và mất mát bao trùm lấy ta. Nàng là ánh sáng duy nhất trong những tháng ngày đen tối ở cung cấm. Cái chết của nàng như một nhát dao lạnh lẽo, cắm sâu vào tim ta.

Ngay đêm đó, một cơn bão kinh hoàng nổi lên.

Hoắc Nghiêu, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt u ám như tử thần, xông thẳng vào tẩm điện của Tạ Doanh Nguyệt. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ vang lên thảm thiết… rồi im bặt.

Hắn đã giết nàng ta.

Hoắc Nghiêu đứng đó, ánh mắt vô cảm nhìn thi thể Tạ Doanh Nguyệt, khuôn mặt lạnh băng, không chút biểu cảm – như vực sâu không đáy.

Hắn xách ta lên, nhẹ như đang ôm một con mèo nhỏ, rồi rời đi. Áo bào đen của hắn vẫn vương máu tươi chưa kịp khô. Ta không dám hỏi. Sự sợ hãi siết chặt lấy tim ta.

Ta không hiểu… tại sao hắn lại giết nàng ta? Ta chỉ biết – ta sợ hắn. Sợ sự lạnh lẽo, tàn nhẫn và quyết đoán ấy. Hắn giết người không chớp mắt, liệu có ngày nào… hắn cũng giết ta?

Ta không biết.

Trong cung cấm này, tình yêu thương, thù hận, tàn nhẫn… tất cả đều là những quân cờ trong một ván cờ đẫm máu.

Hoắc Nghiêu đặt ta lên long sàng, cúi người sát lại gần, ánh mắt sâu thẳm dò xét.

Hắn nói, giọng như một lời thì thầm đầy dụ dỗ và nguy hiểm:

– Vô Ưu, nàng có muốn làm Hoàng hậu của ta không?

Ta sợ hãi lắc đầu liên tục.

Ta biết rõ: Hoàng hậu trong mắt Thái hậu chỉ là một công cụ sinh con nối dõi, là con rối chính trị.

Ta không muốn lặp lại số phận của mẫu phi. Không muốn bị ghét bỏ, hành hạ. Không muốn trở thành công cụ của bất kỳ ai – kể cả hắn.

Hoắc Nghiêu có thể bảo vệ ta hôm nay… nhưng ai dám chắc về ngày mai?

Tình yêu trong cung này… chẳng qua chỉ là một loại độc dược bọc đường mà thôi.