Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Cửa Thiên Cực Cung vừa đóng sập, cắt đứt mọi âm thanh bên ngoài. Hoắc Nghiêu không biết từ đâu đột ngột xuất hiện, ấn ta vào cánh cửa điện lạnh lẽo. Hơi thở quen thuộc của hắn phả vào gáy ta, nóng rực. Giọng hắn trầm thấp, đầy quyến rũ nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo đến rợn người, như một lưỡi dao chạm vào da thịt:
“Vô Ưu, muội đến muộn rồi.”
Hoắc Nghiêu ngày thường nhạt nhẽo như nước lã, lạnh như băng. Nhưng khi độc phát, hắn hóa thành mãnh thú trong rừng sâu, toàn thân bốc hỏa, hận không thể bẻ gãy xương ta mà nuốt vào bụng. Trong khoảng thời gian kinh hoàng đó, ta đã ngất đi hai lần vì bị hành hạ tột cùng. Mọi thứ chỉ còn là những mảnh vỡ ký ức đau đớn, mờ ảo và ám ảnh.
Lần thứ hai tỉnh lại, mùi trầm hương dịu nhẹ đã thay cho thứ mùi tanh nồng. Đèn đuốc sáng như ban ngày. Hoắc Nghiêu ngồi trước án, y phục chỉnh tề, phê duyệt tấu chương. Mày mắt lạnh lùng như sương, không vương chút dục niệm nào. Như thể kẻ vừa rồi dây dưa với ta không phải hắn, mà chỉ là giấc mộng kinh hoàng.
“Uống đi.”
Tiếng gõ tay lên mặt bàn vang lên khô khốc. Ta hiểu ý, cầm lấy chén thuốc đắng ngắt uống một hơi cạn sạch. Vị đắng khiến cổ họng bỏng rát, suýt nôn khan.
Trên bàn còn có một đĩa bánh bạch ngọc vừa ra lò, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, đánh thức cơn đói cồn cào trong ta. Ta cẩn thận nói, giọng vẫn còn run rẩy:
“Hoàng huynh… huynh làm muội đau.”
Hoắc Nghiêu dừng bút. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu như đầm nước khiến tim ta thắt lại. Nhưng giọng hắn lại trầm tĩnh lạ thường:
“Là A huynh mất chừng mực. Lần sau sẽ chú ý.”
Lần sau? Ta rùng mình. Chẳng lẽ mỗi tháng đều phải chịu đựng thế này?
“Muội muốn gì, trẫm đều có thể bồi thường.”
Ta chỉ vào đĩa bánh, nhẹ giọng hỏi:
“Có thể ban cho muội ăn không ạ?”
Hoắc Nghiêu sững lại, khó hiểu nhìn ta:
“Chỉ cần cái này?”
“Vâng…” – Ta chỉ cầu được no bụng.
Diêm Ma Ma đã hai ngày không cho ta ăn. Bây giờ bụng quặn đau như lửa đốt. Cho ta một con bò, ta cũng gặm hết.
Hoắc Nghiêu đứng dậy, đích thân bưng đĩa bánh cho ta. Giọng nói hắn dịu dàng đến lạ:
“Mèo con tham ăn.”
Ánh mắt hắn có ý cười, gợi về những ký ức xa xăm, ngọt ngào. Ta chợt nhớ, trước đây… ta và hắn từng rất thân thiết.
Năm đó, mẫu phi Thẩm Dao khuyên ta hòa nhập với các huynh tỷ. Nhưng họ không chấp nhận ta, gọi ta là tiện chủng, nghiệt chủng triều cũ. Một lần, họ đưa ra yêu cầu nhục nhã:
“Nếu ngươi nhổ được lông mi của Đại hoàng huynh, chúng ta sẽ chơi với ngươi.”
Đại hoàng huynh Hoắc Nghiêu – con trai An Thái Hậu – từ nhỏ đã nghiêm nghị, không ai dám đùa giỡn. Ta sợ hắn, nhưng lại không muốn bị khinh thường. Vậy là ta lẻn vào Thiên Cực Cung.
Khi hắn ngủ trưa, ta rón rén bò lên ghế, tay vừa chạm mi mắt thì hắn mở mắt, nắm chặt cổ tay ta.
“Hoàng huynh tha mạng!” – Ta bật khóc.
Hắn ngẩn người nhìn ta, rồi mỉm cười:
“Sao ta không biết có một muội muội giống viên bánh nếp thế này?”
Sau khi nghe ta kể, hắn không giận, cũng không đuổi ta đi. Chỉ hỏi:
“Muội muốn nhổ lông mi à?”
“Vâng.” – Ta thành thật.
Hắn cười khẽ:
“Có khi nào lông mi ai cũng giống nhau không?”
Ta sững người. Đúng thật… ta có thể nhổ của chính mình mà nói dối. Nhưng ta vẫn lắc đầu:
“Muội muốn nhổ của huynh. Muốn hòa nhập thì phải thật lòng.”
Hoắc Nghiêu bật cười lớn. Rồi cúi đầu, nhắm mắt lại:
“Ra tay nhẹ chút, hoàng huynh sợ đau.”
Khi ta mang sợi lông mi về, các huynh tỷ không tin, còn chửi rủa mẫu phi, nói ta là nghiệt chủng. Ta tức giận, lao vào bóp cổ Cửu hoàng tử.
Chúng đánh hội đồng ta, ấn đầu ta xuống tuyết. Cửu hoàng tử giơ chân định đạp lên mặt ta…
Bốp!
Tiếng tát vang lên, rồi tiếng hét:
“Đại ca! Huynh đánh đệ làm gì!”
Hoắc Nghiêu xuất hiện. Mặt trầm xuống, nắm tay còn run lên vì giận. Hắn đỡ ta dậy từ tuyết bẩn, phủi váy áo ta.
“Người thật sự muốn làm bạn sẽ không gây khó dễ. Đừng cố hòa nhập vào vòng tròn không dành cho muội.”
Hắn vén tóc mai cho ta, giọng ôn hòa:
“Vô Ưu cứ là chính mình, đã là rất giỏi rồi.”
Ta òa khóc, nhào vào lòng hắn. Từ hôm đó, ta và Hoắc Nghiêu thân thiết hơn bao giờ hết.
Tuy bận rộn chính sự, hắn vẫn dành thời gian chơi cùng ta: nặn người đất, nướng khoai, đánh trận tuyết.
Trong cung, hắn rất nghiêm. Nhưng với ta thì khác. Ta từng làm ướt tranh hắn thức đêm vẽ, hắn chỉ cười:
“Không sao, A huynh có thể vẽ lại.”
Cung nhân nói: từ khi ta đến, nơi này có thêm tiếng cười.
Có lần ta hỏi:
“Tâm nguyện lớn nhất của huynh là gì?”
Hắn đáp không do dự:
“Bách tính an định, thiên hạ thái bình.”
Vì thế, mỗi năm vào sinh thần hắn, ta đều thay hắn ước nguyện điều ấy.