Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Nội dung chương này đã bị khóa. Vui lòng bấm nút bên dưới để mở khóa và tiếp tục đọc.
🔓 Mở khóa nội dungÁnh nắng chói chang của buổi sáng chiếu thẳng vào mắt, nhưng Tô Nhược cảm thấy mình vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng kéo dài hàng thế kỷ. Mùi cà phê và trứng chiên quen thuộc từ bếp len lỏi vào phòng ngủ. Tiếng Trạch Phong lạch cạch với dụng cụ nấu ăn.
Mọi thứ giống hệt như ký ức đau khổ cô vừa trải qua, nhưng lại khác biệt đến ngỡ ngàng.
Giấy chuyển nhượng nhà vẫn nằm trên bàn, nguyên vẹn, trắng phau.
Tô Nhược hít một hơi thật sâu, ép tim mình đập chậm lại. Nỗi sợ hãi vẫn còn len lỏi, nhưng giờ đây, nó được thay thế bằng một ngọn lửa lạnh lẽo: sự quyết tâm. Cô sờ lên mép giường, nơi ký ức kinh hoàng vẫn ám ảnh.
Không, cô sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Cô bước xuống bếp, cố nén lại cơn ghê tởm khi thấy Trạch Phong quay lưng về phía mình, đang xào trứng. Hắn quay lại, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc – nụ cười mà trước đây cô từng mê đắm, giờ chỉ khiến cô muốn nôn.
“Em dậy rồi à? Hôm nay anh làm bữa sáng đặc biệt. Lát ký giấy xong, mình đi đăng ký kết hôn luôn nhé?”
Giọng hắn vẫn ngọt như đường, nhưng tai Tô Nhược giờ đây đã nghe rõ cả những âm mưu ẩn chứa bên dưới.
Cô cười nhẹ, một nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra mình đã diễn xuất khéo léo đến vậy.
“Vậy à… Anh định làm chồng em nhanh thế sao?”
Cô cố tình kéo dài câu nói, thêm chút nũng nịu để hắn không nghi ngờ.
Trạch Phong tiến lại gần, vòng tay ôm cô từ phía sau, thì thầm bên tai.
Hơi thở ấm nóng của hắn khiến cô rùng mình.
“Sớm muộn gì cũng là của nhau. Tài sản cũng vậy, chia sẻ mới là yêu thật lòng.”
Nếu là trước đây, có lẽ cô đã đỏ mặt gật đầu ngay tắp lự. Nhưng giờ, Tô Nhược ngẩng lên, môi khẽ cong một nụ cười… mà mắt không hề cười.
“Anh nói đúng. Mình nên làm mọi thứ thật hợp pháp. Nhưng… cho em thêm một ngày suy nghĩ được không? Em muốn mọi thứ thật hoàn hảo, em sợ làm gì sai lại làm anh buồn.”
Hắn thoáng ngập ngừng, ánh mắt lướt nhanh về phía xấp giấy tờ trên bàn. Sự do dự chỉ kéo dài một giây rồi hắn cười gượng:
“Tất nhiên rồi. Anh không ép. Anh luôn tôn trọng quyết định của em mà.”
Tô Nhược lùi lại, khéo léo rút chiếc điện thoại thông minh ra khỏi túi áo khoác đang treo gần đó.
Cô đã đặt chế độ ghi âm ngay khi bước vào bếp.
Từng câu, từng chữ hắn vừa nói — cô đã lưu trữ cả.
Một nụ cười ẩn hiện trong mắt cô.
Ngay sau bữa sáng, khi Trạch Phong đi làm, Tô Nhược lao vào hành động. Cô rời khỏi nhà, tránh xa những con mắt tò mò của hàng xóm, đến một cửa hàng điện tử nhỏ khuất nẻo.
Tại đó, cô mua:
Về đến nhà, cô lập tức tạo một email phụ với tên ngẫu nhiên, không liên quan đến danh tính thật.
Sau đó là một tài khoản đám mây bảo mật cao, đặt mật khẩu bằng ngày mất của cha mẹ – một chuỗi số không ai có thể đoán ra.
Tô Nhược thở phào nhẹ nhõm khi tải đoạn ghi âm buổi sáng và bức ảnh chụp lén xấp giấy chuyển nhượng nhà lên ổ đám mây.
Mọi thứ đã được lưu trữ an toàn.
“Tụi bây từng gài tao một lần.”
Cô thì thầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ.
“Lần này, xem ai là kẻ bị săn.”
Từ đây, cô bắt đầu sống hai mặt:
Buổi tối, Trạch Phong lại nhắc chuyện ký giấy.
“Chỉ là thủ tục thôi mà. Có gì đâu mà em phải nghĩ nhiều?”
Tô Nhược ngồi trên ghế sofa, tay khuấy ly trà, môi nở một nụ cười mềm mại như lụa.
“Thì vì anh nói yêu em, em càng phải cẩn thận… Em sợ làm gì sai, lại làm anh buồn.”
Hắn cười, vươn tay vuốt tóc cô.
“Em nghĩ nhiều quá rồi.”
Tô Nhược nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như cũ –
Nhưng trong lòng thì lạnh tanh.
“Chính là vì tôi từng nghĩ ít quá… nên giờ tôi không để sót một lời nào.”
Đêm hôm đó, Trạch Phong đi ngủ sớm.
Tô Nhược ở phòng làm việc.
Bật đèn bàn, mở máy, nhập mật khẩu vào email phụ.
Cô gửi đoạn ghi âm sáng nay – kèm ảnh giấy chuyển nhượng — cho hai địa chỉ:
“Tôi cần anh, không phải vì tình cảm.
Mà vì anh là người duy nhất tôi tin sẽ đứng về phía tôi khi cần.”
Trước khi ngủ, tôi đứng nhìn vào gương.
Không còn là Tô Nhược của ba tháng sau — mặt mũi tèm lem, bị đuổi ra khỏi nhà như một con điên.
“Cô gái ngu ngốc ấy…
Chết rồi.“
Tôi tắt đèn.
Bóng tối phủ xuống.
Nhưng trong lòng tôi —
Một ngọn lửa bắt đầu cháy, rực rỡ và đầy sức mạnh.