Chương 1 > Bình minh máu

Mưa xối xả, ào ạt trút xuống như thể ông trời cũng muốn gột rửa cái nhơ nhuốc đang vấy bẩn lên tấm thân và linh hồn tôi. Tấm áo ngủ mỏng dính bết chặt vào người, lạnh buốt thấu xương — nhưng không lạnh bằng ánh mắt khinh bỉ của những người hàng xóm đang tụ tập trước cửa. Họ nhìn tôi, Tô Nhược, như một sinh vật ghê tởm vừa bò ra từ cống rãnh.


Tiếng cười đắc thắng của Trạch PhongTô Dao vỡ òa từ phía sau cánh cổng sắt. Tiếng cười ấy xuyên qua màn mưa, găm thẳng vào tim tôi như hàng ngàn mũi kim độc.

“Tôi đã tha thứ quá nhiều rồi. Cô còn dẫn trai lạ về nhà trong lúc tôi đi vắng. Đây không còn là nhà của cô nữa!”
Giọng Trạch Phong lạnh tanh, từng chữ như lưỡi dao cứa vào tai. Hắn giơ điện thoại lên — đoạn clip mờ mờ quay cảnh tôi khỏa thân trên giường, rên rỉ như kẻ điên dại với một bóng người xa lạ — đang phát to giữa không gian.

“Thuốc gì mà diễn hăng thế kia?”
Tô Dao bật cười khúc khích, tay ôm ngực. Mái tóc dài xoã tung che đi nụ cười nhếch mép ẩn ý. Tôi lao vào cô ta, gào thét, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau:
“Tao bị chuốc thuốc! Tao bị chúng mày gài bẫy!”


Nhưng không ai tin.
“Chính mắt tôi thấy nó lôi trai về giữa đêm!” — Bà hàng xóm xì xào, đổ thêm dầu vào lửa. Những lời bàn tán như hàng ngàn tảng đá ném vào tôi, chôn vùi chút danh dự cuối cùng.

Tôi bị lôi ra khỏi nhà. Trên người chỉ là bộ đồ ngủ ướt sũng.
Không tiền. Không điện thoại. Không danh dự.
Mưa vẫn không ngừng rơi.


Tôi lê bước trong vô định, cảm giác như mình đang bước vào một hố đen sâu thẳm, không đáy. Căn nhà thân thuộc, nơi tôi từng gọi là “nhà của mình”, giờ sáng đèn, ấm áp. Tiếng cười của Trạch Phong và Tô Dao vẫn văng vẳng bên tai, chế giễu nỗi đau của tôi.

Đến trạm xe buýt, tôi ngồi sụp xuống, mặc cho những giọt mưa lạnh giá thấm vào da thịt. Ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống vũng nước đọng, phản chiếu hình ảnh một kẻ vô gia cư, thất bại. Tôi lặng lẽ nhìn về phía căn nhà — nơi cả thanh xuân và kỷ niệm của tôi trú ngụ — giờ đã trở thành ổ rắn độc.


Bất chợt, một ngọn lửa căm hờn bùng lên trong lồng ngực tôi. Không còn nước mắt. Không còn yếu đuối.
Chỉ còn phẫn nộ.
Chỉ còn ý chí quật cường muốn xé toang tất cả.

“Không! Tao sẽ không gục ngã!”

Tôi đứng dậy, bước đi giữa màn mưa. Một chiếc ô tô bất ngờ lao tới, ánh đèn pha chói lòa rọi thẳng vào mắt.
Tiếng phanh rít lên chói tai. Một cú va chạm mạnh.
Mọi thứ tối sầm.


Tôi lơ lửng giữa một khoảng không vô định, tối tăm và lạnh lẽo. Những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua như thước phim quay chậm: nụ cười của cha mẹ, căn nhà ấm áp, ánh mắt dịu dàng giả tạo của Trạch Phong, gương mặt ranh mãnh của Tô Dao…

Rồi một luồng sáng ấm áp bỗng xuất hiện từ xa, bao bọc lấy tôi. Một giọng nói vang vọng, như từ ngàn năm cũ, nhưng lại rõ ràng đến lạ:

“Con có muốn thay đổi không? Có muốn viết lại số phận?”


Ý thức tôi bùng cháy.
“Có! Tôi muốn!”


Tôi choàng tỉnh. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, ấm áp và quen thuộc. Trần nhà trắng tinh, chiếc rèm cửa màu kem, mùi hương dịu nhẹ của căn phòng ngủ của tôi. Tim tôi đập thình thịch — cảm giác hỗn loạn giữa nỗi kinh hoàng của ký ức và sự nhẹ nhõm đến khó tin.

Không ai đuổi tôi.
Không ai cười nhạo tôi.


Tôi vội vã chạy xuống nhà. Trạch Phong đang ở bếp, lúi húi nấu bữa sáng. Mùi trứng chiên và cà phê thoang thoảng.
Trên bàn ăn, một xấp giấy tờ chuyển nhượng nhà nằm ngay ngắn, chưa có một chữ ký nào.

Bàn tay tôi run rẩy chạm vào xấp giấy. Nỗi sợ hãi vẫn còn len lỏi — nhưng trong tim, một điều gì đó đã hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên bóng lưng Trạch Phong.
Không còn là cô gái ngây thơ tin người nữa.
Trong sâu thẳm, một ngọn lửa căm hờn đã bắt đầu cháy.

“Lần này,” tôi tự nhủ, “tao sẽ không để bọn mày cướp được gì cả.”

← Chương trước Chương sau →